Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
Bà cụ cười cười, rất là thích cô ta, khuyên nhủ: “Cháu cũng tới nơi này mấy ngày rồi phải không? Không sai biệt lắm thì về nhà đi, người nhà làm sao có thể tức giận qua đêm.”
Giang Hân Yên ậm ừ đáp lại, vứt rác xong liền trở về căn hộ thuê tạm.
Cô ta chưa từng tự tay nấu ăn, tủ lạnh trống không, không có gì để ăn, chỉ có một con dao gọt hoa quả.
Giang Hân Yên lấy con dao gọt hoa quả ra, đặt bức thư tuyệt mệnh đã viết sẵn trên tủ đầu giường, sau khi suy nghĩ xong, cô ta lấy thuốc chống trầm cảm từ trong ngăn kéo ra, ném xuống đất một hai viên rồi ném lại vào ngăn kéo.
Cô ta đã xác nhận rằng, anh trai cô ta và Thương tổng sẽ bàn chuyện làm ăn với một khách hàng lớn tại nhà hàng Tinh Diệu cách chỗ này hai kilomet.
Thương tổng nhất định sẽ đưa cô tình nhân thư kí nhỏ đến, mà cô thư ký kia sống ngay tầng dưới của cô ta. Trước đó, cô ta cố ý không khóa vòi nước, nước tràn xuống dưới tầng, cái cô thư ký kia sẽ đi lên tìm cô ta.
Giang Hân Yên xác nhận lại chi tiết lần nữa, sau đó lấy điện thoại di động thường dùng ra, gọi điện cho anh trai.
Ba lần liên tiếp không ai nghe máy.
Giang Hân Yên cười tự giễu, vì một người ngoài, anh trai cô thật sự tức giận với cô. Nếu như cô ta tự sát, anh trai thật sự sẽ đến sao?
Cô ta không thể đảm bảo điều đó, nhưng nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, đã đánh cược thì liền cược một lần lớn!
Lần này thành công, không chỉ giảm bớt áp lực cho tập đoàn Giang thị, mà còn có thể thuận đường chèn ép tập đoàn Hướng thị.
Ngoài ra, với tính cách của anh trai cô hẳn là sẽ vội vàng chạy tới, mà anh chạy đến đây không khác nào từ bỏ vị khách hàng lớn kia, điều nãy sẽ khiến đám người ông nội không hài lòng, sau đó một lần nữa bọn họ nhất định sẽ nhớ đến cô ta!
Trong mắt Giang Hân Yên hiện lên một tia kiên định, gọi lại một lần.
Lần này Giang Minh Thắng nghe máy, nhưng vừa mở miệng đã không kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
“Anh cứ chán ghét em… khụ khụ… như vậy sao?” Giang Hân Yên tự giễu cười một tiếng, giọng nói yếu ớt: “Nếu như em chết… chết rồi, anh sẽ tha thứ cho em…”
Ầm!
Cô ta ném điện thoại xuống đất.
“Hân Yên? Hân Yên? Em ở đâu?”
Giọng nói sợ hãi của Giang Minh Thắng từ trong điện thoại truyền đến.
Giang Hân Yên lạnh lùng giật giật môi, cảm thấy thời điểm thích hợp, cô ta đi tới cầm dao gọt hoa quả, dùng sức cứa xuống cổ tay.
Máu tươi ngay lập tức chảy ra, chảy uốn khúc khắp nơi.
Giang Minh Thắng không xác định là Giang Hân Yên giở trò hay là thật.
Nhưng nghĩ đến tin Vu Tuệ Doanh chết, anh lo lắng Giang Hân Yên thật sự xảy ra chuyện, cuối cùng giao khách hàng lớn cho Thương tổng, sau đó vội vàng đến nơi mà cô thư kí kia nói là chỗ của Giang Hân Yên.
Tại đây có hình ảnh