Chương 672: Không cần phải vòng vo
“Việc trì hoãn đưa ra thị trường loại thuốc điều trị là điều rất bình thường, đây là có trách nhiệm đối với tất cả người bệnh sử dụng, tại sao lại nói là giết người gián tiếp?” Hạ Vũ Hào không trả lời mà hỏi lại.
Câu nói này như một chậu nước lạnh dội vào người Hướng Thu Vân.
Anh và Hạ lão gia đều giống nhau, căn bản không coi mạng người làm quan trọng…
“Em muốn hỏi cái gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo.” Lông mày Hạ Vũ Hào có nhăn một chút, nghĩ sẽ duỗi tay ra lau đi mồ hôi trên trán cô.
Nhưng khi anh chạm vào trán Hướng Thu Vân, cô theo bản năng tránh đi.
Hạ Vũ Hào thu tay lại, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Hướng Thu Vân né tránh ánh mắt của anh, nhịp tim đập nhanh: “Tôi không muốn hỏi cái gì, chẳng qua cảm thấy, nếu như Hạ lão gia chết như vậy, sẽ… có chút sợ.” Cô im lặng không nói gì tiếp theo.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa hay phải đối diện với ánh mắt của anh. Đáy mắt anh sâu thẳm, giống vòng xoáy, như muốn hút linh hồn của cô đi.
Giống như… anh có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.
Trong lòng sững sờ, lúc này Hướng Thu Vân cảm giác được bóng dáng của Hạ lão gia. Dưới ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, chân tay nhũn ra, bàn tay đổ mồ hôi, thậm chí cánh môi không khống chế được liền run rẩy.
Lúc đó, cô đã nghĩ rằng Hạ Vũ Hào sẽ hỏi cô đến cùng chuyện gì xảy ra, anh thu lại ánh mắt: “Dì Vu vừa qua đời, em đừng quá lo lắng.”
“Ừm…” Hướng Thu Vân nằm trong chăn xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, đột nhiên không biết nên nói gì với anh.
Hạ Vũ Hào chờ một hồi, không thấy cô nói gì, ánh mắt có chút ảm đạm. Anh đứng lên, cài lại những chiếc cúc áo bị bùng trong lúc chạy và nói: “Nghỉ ngơi đi, anh về công ty trước.”
Cô không muốn nói chuyện với anh, anh cũng không ép cô.
Chuyện này có thể chứng minh rằng anh đối xử với cô còn chưa đủ tốt, ít nhất cũng không đủ để cô tin tưởng anh.
Hướng Thu Vân ậm ừ một tiếng, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem anh có hiểu được ý nghĩ của cô không. Chờ lúc lấy lại tinh thần, anh đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô.
Chẳng biết tại sao, lòng cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng, khó chịu không nói nên lời.
Lúc sau Giang Hân Yên trở về từ phòng bệnh, cô ta nhận được cuộc gọi từ giám đốc tài chính mới được bổ nhiệm của tập đoàn Giang thị.
Giám đốc trước đó đã thu nhận cô ta, không sai biệt lắm xem như thầy của cô, quan hệ hai người họ rất tốt.
“Hân Yên, tôi vừa mới biết được một tin tức tốt. Nghe nói Lưu Tổng muốn cùng Hướng gia nói chuyện, để Lưu Tổng làm chủ tịch mới. Nhưng không biết tại sao, bọn họ đàm phán không thành công!”
Tại đây có hình ảnh
Giang Hân Yên rất kích động, nhưng không đưa ra quyết định ngay.
***