Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 627: Em sợ gì chứ?


Hướng Thu Vân né tránh ánh mắt anh, “Không phải.”


Nhưng vẫn tiếp tục đeo giày.


“Vì quá thích em, nên mới không nhịn được mà muốn thân mật, đừng giận nữa, có được không?” Hai tay Hạ Vũ Hào bưng lấy mặt cô, để cô nhìn anh.


Đáy mắt anh không chút nào che giấu sự yêu thương và cưng chiều, thấy toàn thân cô không được tự nhiên, nói không nên lời rốt cuộc là cảm giác gì.


“… Em không giận, anh buông tay ra.” Hướng Thu Vân đẩy mặt anh ra, tiếp tục cúi đầu đeo giày.


Hạ Vũ Hào ngồi xổm xuống đeo một chiếc giày khác cho cô, lần này cô không từ chối.


“Đi về thôi.” Hạ Vũ Hào đứng lên, kéo tay cô, bỗng nói.


Hướng Thu Vân nhìn anh, dù với góc độ này, anh vẫn tuấn tú như cũ, “tại sao đột nhiên muốn về? Không phải còn muốn dẫn em đi gặp mấy người nữa sao?”


“Sau này giới thiệu họ với em cũng được.” Hạ Vũ Hào xoay người, ghé bên tai cô nói: “Anh muốn hôn em, nếu em không ngại, anh có thể thân mật cùng em ở đây, sau đó lại dẫn em đi gặp mấy người kia.”


“!” Sắc mặt Hướng Thu Vân chợt đỏ lên, đẩy anh ra, đứng dậy.


Hạ Vũ Hào cong môi nhìn cô, bộ dáng chững chạc đàng hoàng lại cấm dục, không có chút nào giống như vừa mới nói ra những lời xấu xa kia.


Hướng Thu Vân nhìn anh.


“Nghĩ xong chưa? Đi hay không đi?” Hạ Vũ Hào hỏi.


Bên cạnh có rất nhiều người nhìn về phía này, mặc kệ là loại người của tầng lớp nào, đều có thói quen thích xem cảnh náo nhiệt, cô không được tự nhiên sửa sang lại váy áo, rút lại cánh tay, “Nhưng em còn có việc muốn nói với bà Chung.”


“Là mời bà ấy đến Hướng gia sao?” Hạ Vũ Hào nói, “Em không cần quan tâm đến điều này, ngày mai bà ấy sẽ tới.”


Hai người ra khỏi khách sạn, Hướng Thu Vân lên xe trước, ngồi xuống ghế phụ.


Lúc cô đang cúi đầu thắt dây an toàn, Hạ Vũ Hào cũng tới, sau đó hai tay vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.


Dưới thân anh vận sức chờ phát động hù dọa Hướng Thu Vân, hai tay cô vô thức ôm lấy cổ anh, đồng tử co lại, “Hạ Vũ… Ưm!”


Anh hôn cô, cạy mở hàm rang của cô liền len vào, quấn quýt dây dưa với cô.


Nụ hôn này vừa triền miên lại bá đạo, Hướng Thu Vân gần như không thể hô hấp được, cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng trước mặt anh chút sức lực này căn bản không đáng để tâm đến.


Anh quấn lấy cô, một tay khác thuận thế luồn vào váy cô.


Bộ lễ phục này quá ôm người, tiếng hít thở của anh thô nặng, không tìm thấy khóa liền lần tìm chỗ vải mỏng nhất.


“Đừng… Đừng cử động!” Hướng Thu Vân cách quần tây đang dâng trào của anh, mị nhãn như tơ.


Hạ Vũ Hào dùng lực hôn lên cổ cô một cái mới buông cô ra, dáng vẻ lười biếng nhìn cô, “Hửm?”


“Người trẻ tuổi bây giờ, thật không biết ngượng là gì, cứ ở trong xe như vậy! Nếu để bọn nhỏ nhìn thấy, đây không phải là đang dạy hư sao?”


“Xã hội ngày càng tệ hại mà!”


Một đôi vợ chồng già từ bên cạnh xe đi qua, nhìn thấy cảnh trong xe, vô cùng đau xót cảm thán.


Tại đây có hình ảnh


- NhayHo.Com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK