Hạ Vũ Hào nghe vậy thì thần kinh căng cứng được thả lỏng.
Xem ra Hướng Thu Vân được một người đi đường đưa đi, không nguy hiểm tính mạng. Khóe miệng của anh hơi cong lên nhưng lại dùng sức ép xuống.
Bộ trưởng Trâu hối hận đã dùng bộ đàm nói chuyện quan trọng như thế, lúc đầu chỉ muốn đề phòng sai sót, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện lớn.
Ông ta nhanh chóng nhìn Hạ Vũ Hào đang suy nghĩ gì đó, nhưng không có cách giải quyết tốt hơn, cắn răng nói: “Lập tức là bao lâu? !”
Không đợi người đối diện trả lời, Hạ Vũ Hào đã hỏi: “Cho nên hiện tại bộ trưởng Trâu không biết Hướng Thu Vân ở đâu, thật sao?”
Bộ trưởng Trâu siết chặt bộ đàm, đầu ngón tay trắng bệch: “Đúng thì sao? Không đúng thì sao?”
“Nếu là đúng thì giao dịch không cần tiếp tục tiến hành nữa.” Hạ Vũ Hào nhìn ông ta, vẻ mặt không thay đổi.
Anh đã phân tích lợi và hại trong chuyện này rõ ràng, tin tưởng bộ trưởng Trâu không dám động đến anh.
Bộ trưởng Trâu thay đổi sắc mặt, nhưng không có cách nào khác, nếu ông ta giết chết Hạ Vũ Hào, tư lệnh Chu sẽ lập tức đưa ông ta đi.
Nếu ông ta đã vào nhà giam mà còn muốn ra ngoài thì không khác nằm mơ giữa ban ngày!
Nhưng nếu ông ta thả Hạ Vũ Hào đi, đến khi sổ sách rơi vào tay tư lệnh Chu hoặc là tổ điều tra của trung ương thì ông ta cũng không được gì!
Ông ta thấy Hạ Vũ Hào muốn rời khỏi thì không quan tâm được nhiều như vậy: “Chờ một chút!”
Hạ Vũ Hào dừng bước lại quay người, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Bà và ông của cậu đang ở chỗ tôi , cậu không muốn gặp bọn họ một chút sao?” Không biết Diêu Thục Phân và Thôi Quân có vị trí thế nào trong lòng Hạ Vũ Hào, nhưng dù sao bọn họ có quan hệ máu mủ, Hạ Vũ Hào sẽ không ngồi yên không làm gì!
Bộ trưởng Trâu vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới đưa Diêu Thục Phân và Thôi Quân qua đây.
Hai người bị trói nằm dưới mặt đất, trên mặt xanh tím, nhìn vô cùng chật vật.
“Trước đó tôi không lừa cậu, giết Hướng Thu Vân không liên quan gì tới tôi, đó là ý của bà cậu và Giang Hân Yên. Tôi chỉ muốn cậu và Hướng Thu Vân chia tay, tâm trạng cậu không ổn định, sau đó tôi sẽ chuyển một số tiền vào tập đoàn Hạ Thị.”
“Nhưng tôi chưa từng muốn giết chết Hướng Thu Vân, bởi vì tôi biết năng lực của cậu, lo lắng cậu không bỏ qua sẽ điều tra ra tôi.”
Bộ trưởng Trâu không thể uy hiếp nên bắt đầu giải thích rõ ràng: “Hạ tổng, cậu bình tĩnh suy nghĩ đi, giữa chúng ta không có bất kỳ ân oán gì. Nếu vậy thì cậu giao sổ sách cho tôi thì có thể đưa bà cậu và ông Thôi đi, chúng ta không thiếu nợ nhau.”
Trên mặt đất, Diêu Thục Phân tràn đầy mong đợi nhìn Hạ Vũ Hào.
Trong miệng bà ta bị nhét khăn, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, có vẻ rất kích động.
Nhưng Hạ Vũ Hào chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói chuyện.