Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Hướng Thu Vân đến bệnh viện thì có người lập tức xử lý vết thương cho cô, nhưng cô vẫn bị nhiễm trùng và bắt đầu phát sốt.
“May là không nhiễm trùng nghiêm trọng, chỉ hơi sốt nhẹ. Nhưng chỉ có một lần này, trong một tháng cô không được đi ra ngoài, phải ở bệnh viện nghỉ ngơi.” Bác sĩ điều trị nói.
Hướng Thu Vân khàn khàn lên tiếng, tâm trí vẫn còn ở tang lễ.
Cũng không biết anh trai thế nào, vừa rồi Bùi Tung đánh anh ta cũng rất ác.
Còn có Hạ Vũ Hào, không biết cô viết lá thư này có tác dụng với anh hay không. . . Nếu vô dụng thì trong một tháng này cô không thể ra khỏi cửa, để cho anh sa đọa sao?
Nếu nói như thế thì hiện tại cô làm những chuyện này cũng vô nghĩa. . .
Y sĩ trưởng truyền dịch cho cô, lại dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng máy móc thỉnh thoảng phát ra tiếng.
Một lát sau, Lục Ngôn Sâm mở cửa đi vào.
Anh ta còn chưa mở miệng, Hướng Thu Vân có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ Lục, có thể làm phiền gọi điện thoại cho bác gáu hỏi tình hình tang lễ được không?”
“Tôi hỏi rồi.” Lục Ngôn Sâm nói ra: “Nhà họ Hướng và nhà họ Bùi sẽ không còn qua lại nữa, hai công ty đang hợp tác những hạng mục gì cũng sẽ hủy bỏ.”
Hướng Thu Vân mím môi, trước kia ba không quan tâm chuyện cô bị người ta vu oan mà tiếp tục với nhà họ Giang, cô không vui chút nào mà còn đau lòng. Hiện tại vì cô mà anh trai chấm dứt quan hệ hợp tác với nhà Bùi, cô lại bắt đầu lo lắng. . .
Lục Ngôn Sâm nhìn thấy vẻ mặt của cô thì tiếp tục nói: “Chẳng qua cô đừng quá lo lắng, Ông cụ Phong đã tuyên bố trước trước mặt mọi người rằng sẽ tiếp tục hợp tác những hạng mục hủy bỏ với nhà họ Bùi. Tôi không hiểu chuyện thương trường, chẳng qua năng lực của nhà họ Phong mạnh hơn nhiều nhà họ Bùi, cũng coi như chuyện tốt.”
“Thật sao?” Hướng Thu Vân kinh ngạc nói.
Anh trai cứu ông cụ Phong một mạng, nhà họ Phong mang ơn, nhưng lần trước gài bẫy nhà họ Giang, ông cụ Phong đã trả ơn, hiện tại sao lại còn giúp nhà họ Hướng?
Lục Ngôn Sâm nhìn bình truyền dịch, ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh: “Ừm. Cô đừng tổng lo lắng cho mấy người Hạ tổng và cậu Hướng mà quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn. May là lần này cô chỉ nhiễm trùng nhẹ, nếu nhiễm trùng nghiêm trọng thì không biết sẽ thế nào.”
“Ừm.” Hướng Quân không sao thì Hướng Thu Vân cũng không còn lo lắng như vậy: “Y sĩ trưởng nói trong tháng này tôi không thể ra ngoài, vậy qua tháng này. . .”
“Qua tháng này, cô cũng chỉ thoát khỏi nguy hiểm mà thôi, không thể hoạt động như người bình thường. Mà giai đoạn sau cô còn phải tiến hành trị liệu và uống một số lượng thuốc lớn.” Lục Ngôn Sâm nói tiếp.
Cô bị thương nặng như thế, sao có thể khôi phục trong một tháng được?
Thậm chí cả đời không thể rời khỏi thuốc điều trị cũng khó nói trước.
Hướng Thu Vân nghe vậy thì vẻ mặt có chút ảm đạm: “Vậy nếu như qua tháng này, tôi muốn đi ra ngoài được không?”
“Có thể, nhưng cũng không thể ở bên ngoài lâu được, thời gian ra ngoài phụ thuộc tình hình khôi phục của cô.” Lục Ngôn Sâm nói.
Hướng Thu Vân không ngờ lần này bị thương lại ảnh hưởng nhiều như thế.
Cô hồn bay thất lạc gật đầu, nói ra: “Vậy tiền thuốc men trong khoảng thời gian này làm phiền bác sĩ Lục, chờ qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ trả lại cả vốn lẫn lời cho anh.”
Một tháng sau, cô chưa chắc có thể ra ngoài, cũng không biết khoảng thời gian này động tĩnh của Diêu Thục Phân có thể lớn hay không. . .