“Hạ tổng và ba mẹ Thu Vân đều không tốt đẹp gì, anh của con bé có ý muốn bênh vực, nhưng trong nhà, lời nói lại chẳng có bao nhiêu sức nặng. Vụ tai nạn xe này có chỗ nào giống Thu Vân cố ý giết người chứ, chẳng lẽ não của bọn họ đúng là đã bị úng nước hết rồi à?”
“Thu Vân đúng là một đứa trẻ mệnh khổ, bây giờ vừa ra tù, lại bị Hạ tổng ép đến cái nơi như Mộng Hội kia .Con bé ở trong nhà giam đã lưu lại không ít bệnh chứng, lại còn bị phù phổi, bị thương ở chân, thật khiến người khác xót xa.”
…
Những năm gần đây, Lục Ngôn Sâm thường nghe rất nhiều lời của bác gái anh về chuyện của Hướng Thu Vân, anh chỉ mới nhìn qua ảnh của cô, nhưng gần như tất cả mọi chuyện về cô, anh đều biết.
Anh biết cô tuổi trẻ khinh cuồng, sống bất cần, cũng biết sau khi cô ra tù thì trở nên yên lặng, trầm ổn, khiêm tốn hơn bất kỳ ai.
Loại cảm giác này rất khó nói, rõ ràng là một người xa lạ, chỉ biết đến qua lời bác gái anh, nhưng lại giống như là người bạn lâu năm mà anh vẫn thân thiết.
“Máy bay sắp hạ cánh, mời các hành khách vui lòng thắt dây an toàn.”
Tiếng thông báo vang lên, theo sau là một chuỗi tiếng anh tương tự.
Sau khi máy bay hạ cánh, Lục Ngôn Sâm xách vali hành lý lên xe của bạn mình. Vừa lên xe, bác gái của anh đã gọi điện đến, “Tiểu Sầm, tới nơi chưa?”
“Rồi ạ.”
“Chân của Thu Vân không thể chờ lâu, trước tiên cháu đừng vội về nhà, đến bệnh viện một chuyến, bây giờ con bé đang ở trong đó!”
Trước kia anh là người bà bác gái yêu thương nhất, hiện tại bởi vì người khác, bảo anh đừng vội trở về, mà đến bệnh viện.
Lục Ngôn Sâm hơi ghen tị lại cũng thấy hơi buồn cười, bác cả của anh thật sự rất quan tâm đến cô Hướng này.
Anh đồng ý, cúp máy, nói với anh bạn: “Không về nhà, đưa tôi tới bệnh viện đi.”
“Mang cả hành lý đến bệnh viện à? Từ lúc nào cậu lại liều mạng làm việc như vậy?” Anh bạn trêu đùa.
Lục Ngôn Sâm cười lắc đầu, nhắc lại lời dặn dò của bác gái anh.
“Ôi, cái cô Hướng đó, cũng thật đáng thương. Lúc trước tôi còn gặp được cô ấy, còn chứng kiến cô ấy quỳ trước cửa hội quán. Cô ấy có bệnh ở chân, còn quỳ lâu như thế, đúng là quá ác mà.”
“Nghe nói là bị Giang Thiếu bắt quỳ, không phải nói lúc trước Giang Thiếu tương tư cô Hướng sao? Cũng không biết có phải vì cô ấy không đồng ý khiến anh ta thẹn quá hoá giận, bây giờ cô ý trả thù người ta.”
Anh bạn thuận miệng nói vài câu.
Lục Ngôn Sâm không đáp lại, chỉ nhíu mày. Có lẽ vì bác gái cả ngày lải nhải bên tai anh, ấn tượng của anh đối với cô Hướng cũng coi như khá tốt, bây giờ nghe cô gặp phải tình cảnh như thế, trong lòng cũng hơi khó chịu.
Đặc biệt là nhưng kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như Hạ tổng và Giang Thiếu khiến anh có ấn tượng rất xấu.
Đều nói Giang Thiếu có phẩm hạnh tốt, bây giờ xem ra cũng chẳng ra gì.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Lục Ngôn Sâm xuống xe, “Hành lý trước cứ để ở chỗ cậu, tối tôi sẽ quay lại lấy.”
“Cũng được.” Anh bạn không yên tâm, lại dặn một câu, “Hạ tổng cũng ở đó, người nhà họ Hạ không dễ trêu vào, lúc nói chuyện, cậu đừng tỏ thái độ gì.”
Lục Ngôn Sâm thuận miệng đáp, đến phòng trưởng khoa gặp mẹ anh, sau đó đi gặp Hướng Thu Vân, người mà anh đã nghe nói đến hàng nghìn lần.
Không giống với tưởng tượng của anh lắm.