Sau khi Lục Ngôn Sầm lau xong, mới chợt nhớ ra, giải thích, “Cô Hướng đừng hiểu lầm, tôi nói năng lộn xộn, không nói đến cô.”
Hướng Thu Vân ừ một tiếng.
“Nhìn đi, hình như Thu Vân rất đặc biệt với bác sĩ Lục đấy.” Lâm Quỳnh Chi trêu chọc nói.
Lục Ngôn Sầm cười, “Tất nhiên rồi, bác gái của tôi coi cô Hướng như con gái, đã dặn lại nhiều lần, bảo tôi chăm sóc thật tốt, cô ấy không giống với những người khác.”
“Bây giờ người như bác sĩ Lục, chịu nghe lời trưởng bối không nhiều.” Lâm Quỳnh Chi nói: “Ba mẹ tôi luôn dặn tôi, phải thân thiết với con cái của bạn tốt của họ.”
“Nhưng nếu những người đó không hợp tính tôi, tôi cũng không muốn quan tâm tới bọn họ, cũng không muốn hòa hợp với bọn họ đâu.”
Lục Ngôn Sầm di chuyển mấy cây châm, “Chị Hướng nói lời này không sai, nếu tính cách của cô Hướng và tôi không hợp, tôi cũng không thể đối xử với cô ấy như bạn bè được.”
Anh nhấn mạnh hai chữ bạn bè.
Lâm Quỳnh Chi cười, không nói gì nữa.
Trong lúc đó, Lục Ngôn Sầm có việc bị gọi đi, một tiếng sau, người hành châm cho Hướng Thu Vân là cô ý tá kia.
Cô y tá đang ở bên cạnh hành châm, không ngừng kêu khổ, “Lần này thật sự đã khiến bác sĩ Lục tức giận, lúc anh ấy trông thấy tôi, cũng không cười như vậy. . . Cô Hướng, quan hệ của cô và anh ấy rất tốt, có thể nói giúp tôi mấy câu được không? Tôi thật sự không cố ý mà.”
“Cô không cần căng thẳng như vậy, bác sĩ Lục không phải kiểu người nhỏ nhen. Chỉ cần sau này cô làm việc theo sự sắp xếp của anh ấy, sẽ không có vấn đề gì.” Hướng Thu Vân nói.
Cô y tá rầu rĩ gật đầu, vẻ mặt vẫn lo lắng
Không biết khi nào thì Lục Ngôn Sầm trở về, Hướng Thu Vân không chờ anh, mà đi cùng Lâm Quỳnh Chi tới phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, Hướng Bách Tùng vẫn chưa được phẫu thuật xong.