—
Trong lúc cô làm nhưng việc này, Lục Ngôn Sâm cũng đi theo quét mắt vòng quanh phòng bệnh, nhíu mày. Hướng Thu Vân vừa mới còn đây, bây giờ đang ở đâu? Vết thương trên người cô rất nghiêm trọng, không thể cử động nhiều…
“Thành thật xin lỗi bác sĩ Lục, là tôi quá mạo phạm.” Lâm Quỳnh Chi không tìm được thứ muốn tìm, vốn nên thất vọng, nhưng lại cảm thấy nằm trong dự liệu.
Thu Vân đã không còn, bác sĩ Lục còn giấu thi thể của cô làm gì?
Là cô đã nghĩ viển vông, mong thấy Thu Vân ở đây.
Tầng dưới của bệnh viện, bầu không khí rất căng thẳng.
Bác sĩ y tá đứng một bên, nhìn Diêu Thục Phân và Thôi Quân, lại nhìn Hạ Vũ Hào và Hướng Quân không biết rốt cuộc có nên chữa trị cho Thôi Quân không.
“Tôi lặp lại lần nữa, hiện tại lập tức băng bó cho anh ấy, lại gọi bác sĩ Lục Ngôn Sâm bác sĩ đến cho tôi!” Ở bên ngoài Diêu Thục Phân giữ gìn hình tượng, nhưng lúc này đã tức giận đến đến mức không giữ nổi hình tượng nữa.
Vẻ mặt Hạ Vũ Hào lạnh băng, “Có thể chữa trị, nhưng chờ chữa khỏi, tôi lập tức phế bỏ toàn bộ cánh tay của gã, khiến gã không thể khỏi được nữa.”
Trong giọng nói của anh giống như ẩn giấu một vũ khí sắc bé, đâm vào xương tủy, khiến người ta đau đớn.
“Cậu dám? !” Diêu Thục Phân tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.
Hạ Vũ Hào mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Bà có thể thử xem, tôi có dám hay không.”
Khuôn mặt Diêu Thục Phân tái xanh trừng mắt nhìn anh, quay đầu nói với y tá, bác sĩ: “Có nghe thấy không? Bây giờ lập tức chữa trị cho anh ấy, nếu không phải các người cũng không cần làm việc ở đây nữa!”
Một người là ảnh hậu một thời, một người là người thừa kế tân nhiệm của nhà họ Hạ, theo lý thuyết, hẳn nên nghe theo Hạ Vũ Hào.
Nhưng vụ án bắt cóc Hạ Vũ Hào năm mười lăm tuổi thực sự là quá nổi tiếng, ngay cả Hạ lão gia tử cũng không trị nổi lão ảnh hậu này, phải ngoan ngoãn lấy tiền chuộc người về. Chẳng lẽ người trẻ tuổi như Hạ Vũ Hào, còn có thể lợi hại hơn ông nội anh được sao?
Bác sĩ len lén liếc Hạ Vũ Hào, cầm hộp cứu thương, định chữa trị cho Thôi Quân.
“Không được chữa cho gã!” Hướng Quân căn bản không biết Thôi Quân là ai, nhưng nếu là người được mụ yêu bà che chở, chắc chắn không phải thằng đàn ông tốt đẹp gì.
Hai mắt anh đỏ ngầu, thoạt nhìn như muốn liều mạng, bác sĩ bị ánh mắt của anh dọa sợ, dừng động tác lại.
“Bà cảm thấy, tôi đang nói chơi, có phải không?” Hạ Vũ Hào lãnh lẽo liếc Diêu Thục Phân, không chờ bà ta trả lời, trực tiếp cầm lấy dao gọt hoa quả của bệnh nhân đánh rơi, đi đến trước mặt Thôi Quân.
Thấy thế, sắc mặt Diêu Thục Phân chợt biến, “Vũ Hào, cậu muốn làm gì? Cậu đừng làm bậy!”
Hạ Vũ Hào không để ý đến bà ta, không nói một lời, anh trực tiếp khống chế Thôi Quân. Lúc tất cả mọi người trong phòng bệnh còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng dao gọt hoa quả đâm vào cánh tay và hai chân của Thôi Quân.
Trong nháy mắt máu đỏ thấm ướt quần áo Thôi Quân, anh ta co quắp trên mặt đất, mặt bởi vì mất máu quá nhiều, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tất cả mọi người sửng sốt, kể cả Hướng Quân, không nghĩ con người anh cũng có lúc… tàn nhẫn như vậy!
Cạch!
Dao gọt hoa quả rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, tất cả mọi người đều run theo.
“Chữa trị đi, đừng để chết.” Sắc mặt Hạ Vũ Hào nhàn nhạt, lúc nói câu nói này, tựa như tùy ý hỏi sáng nay ăn món gì.