Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

VietWriter: Tàn độc lương duyên

Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp


Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế


Cùng đóng góp để nhóm dịch ra truyện nhanh và vào nhóm đọc nhiều hơn nhé:

Link vào nhóm đọc trước và nhiều hơn

Chương 213: Lãng phí thời gian lấn tâm trạng






Nội dung chương có chứa hình ảnh


Hạ Vũ Hào đứng ngược sáng nhìn cô.


“Sau khi thăm Hướng Thu Vân, em có chuyện muốn nói với anh Vũ Hào, anh có tiện không?” Giang Hân Yên nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.


Hạ Vũ Hào không nói không tiện, mà là nói: "Mấy ngày nay đừng tới gặp Hướng Thu Vân."


“Anh không phải là sợ em làm gì Hướng Thu Vân chứ?” Giang Hân Yên cười khổ “Hướng Thu Vân dù sao cũng là bạn trước đây của em, bệnh viện có nhiều người như vậy, em nếu muốn làm gì đó với Hướng Thu Vân cũng không có cơ hội. "


"Anh Vũ hào nghĩ em ác độc như vậy, thật khiến em buồn bực."



VietWriter



Hạ Vũ Hào nhướng mi, lông mày nhuộm lên vẻ châm chọc nhàn nhạt, "Cô xuất hiện ở trước mặt Hướng Thu Vân, chính là đã làm ra chuyện có hại với cô ấy."


Giang Hân Yên thân thể cứng đờ, đáy mắt chua xót hơn một chút.


Cô không nói nữa, nhưng người giúp việc phía sau cũng không nhịn được nữa, "Hạ tổng, Hướng tiểu thư đã làm chuyện không thể tha thứ với tiểu thư nhà chúng tôi. Tiểu thư nhà chúng tôi không chỉ có nhã ý từ bỏ việc truy tố cô ấy, mà còn thành tâm đến bệnh viện thăm cô ấy mà bất kể lời phàn nàn trước đó. "


"Nhưng là cậu lại nói vậy với tiểu thư nhà chúng tôi, đúng là đổi trắng thay đen!!!"


Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng liếc nhìn người giúp việc, người giúp việc nãy giờ vẫn còn tức giận cúi đầu không dám nhìn anh, nhưng sự tức giận và không muốn giữa biểu hiện của cô không hề biến mất.


Anh ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Giang Hân Yên, chậm rãi nói: "Người có thể tha thứ cho kẻ giết người muốn giết mình, bất kể hiềm khích lúc trước mà đối xử tốt với nhau, chia làm ba loại: thánh nhân, ngụy thánh nhân, não tàn ”.


Anh cúi người nhìn thẳng vào Giang Hân Yên, gằn từng chữ: "Nhưng tôi không nghĩ Hân Yên giống thánh nhân, cũng không giống người não tàn."


Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên gần như không giữ được nữa, cô cắn chặt môi, đáy mắt hiện lên một tầng nước, trông rất cảm động, "Anh Vũ Hào, anh..."


“Không phải muốn nói chuyện với tôi sao? Đi thôi.” Hạ Vũ Hào không nhìn cô nhiều, hờ hững thu hồi ánh mắt, xoay người bước ra ngoài.


“Tiểu thư, Hạ tổng, đây là ngâm máu phun người!” Người giúp việc nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Vũ Hào, hung hăng nói, nhưng càng hạ giọng càng nhỏ để tránh bị người trước mặt nghe thấy.


Giang Hân Yên cười cười, nhẹ nhàng mà chua xót nói: "Đừng nói nhảm, anh Vũ Hào không phải loại người như vậy."


Vừa nói, cô vừa quay xe lăn đi ra ngoài.


Cô giúp việc nhìn hoa trên đầu gối cô, do dự: "Vậy thì ... Chúng ta không đi thăm Hướng tiểu thư sao?"


Giang Hân Yên dừng xe lăn, cầm lấy đóa hoa trên đầu gối đưa cho cô, nói: "Vứt đi, hoa này có mùi hơi sặc. Hôm khác mua hoa khác đến thăm Hướng Thu Vân."


“Ồ.” Người hầu tiến lên đẩy xe lăn, cau mày nói: “Muốn tôi nói, kẻ sát nhân như Hướng Thu Vân không đáng để cô đi thăm cô ta, Bạch Nhãn Lang trong lòng không thể che lấp được! "


Giang Hân Yên cười nhẹ, ôn nhu nói: "Dù sao Hướng Thu Vân trước nay vẫn luôn là bạn của tôi. Cô ấy bất nhân, tôi không thể bất nghĩa."


Đã gần sáu giờ chiều, hai người bước vào cửa hàng bán đồ ăn Nhật Bản gần đấy.


Giang Hân Yên gọi một đống đồ, liền nhìn Hạ Vũ Hào nói: "Đều là món anh Vũ Hào thích ăn, đại khái gọi rồi. Xem còn cần thêm món gì không."


“Không cần.” Hạ Vũ Hào nói.


Với một số người, gọi đồ ăn là một việc lãng phí, bởi vì anh không có tâm trạng để ăn chút nào.


Giang Hân Yên thuận miệng nói một câu, sau đó đối với người phục vụ nói: "Tạm thời là như vậy, có việc gì cần một hồi tôi sẽ nói lại, cám ơn."


“Không có chi, bữa ăn của cô sẽ sớm được mang lên.” Người phục vụ nói rồi rời đi.


Hai chân mảnh khảnh của Hạ Vũ Hào xếp vào nhau, thân trên hơi nghiêng về phía trước, không có ý định ở lại lâu hơn.


“Em chỉ nghe mọi người nói cửa hàng đồ ăn Nhật này ngon, nhưng em chưa tới ăn.” Dù ngồi trên xe lăn, Giang Hân Yên vẫn tao nhã bắt mắt. ”anh Vũ Hào vừa thấy cửa hàng này liền vào, trước đây anh đã ăn ở cửa hàng này bao giờ chưa? "


Hạ Vũ Hào giương mắt liếc cô một cái, sau đó nhếch môi,


tan-doc-luong-duyen-1-3-2.jpg



***

Link vào nhóm đọc trước và nhiều hơn

***


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter


Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK