Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Được rồi, hiện tại tôi không thể nói cho ông cụ thể được, khi nào tôi hoàn thành thì đốt vàng mã ở trước mộ của ông, nói rõ đầu đuôi cho ông nghe. Hẹn gặp lại!”
Diêu Thục Phân lại đeo khẩu trang lên quay đầu đi ra ngoài, lúc bà ta đi được một nửa thì dừng lại.
“Chị Chu, chị ở lại chỗ này, khi nào ông ta không còn sức nói chuyện thì cho đám người kia vào nhìn ông ta. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tôi không thể làm quá đáng được.”
Chu Di gật đầu đồng ý, Diêu Thục Phân mới đi ra ngoài.
Người nhà họ Hạ thấy y tá và bác sĩ đi ra thì lập tức vây quanh.
“Tình hình của ông cụ thế nào rồi?”
“Nếu ông ấy sắp không qua khỏi thì mau cho chúng tôi vào, nếu ông ấy không được gặp chúng tôi lần cuối thì mấy người có chịu trách nhiệm hay không?”
“Bây giờ có thể đi vào không?”
Bác sĩ và y tá bị vây quanh: “Tình huống không quá lạc quan, mong mọi người chuẩn bị tâm lý. Nhưng bây giờ bác sĩ vẫn đang cố gắng tranh thủ chút thêm thời gian để ông ấy có thể dặn dò lần cuối. Mọi người chờ một chút, rất nhanh sẽ cho mọi người vào.”
Bọn họ nói xong thì rời đi.
Hướng Thu Vân nhìn bóng lưng của một y tá trong đó thì cảm thấy không hợp với y tá bác sĩ khác, hơn nữa có vẻ quen mắt.
Tại đây có hình ảnh
Cũng không thể để bọn họ nói không được !
Hạ Vũ Hào chỉ liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh nhéo mũi cô một cái, đáy mắt đầy cưng chiều: “Lòng dạ hẹp hòi.”
“Của nhà anh.”
“Ừm, của anh.”
Hạ Vũ Hào sợ cô lạnh nên cởi áo khoác ngoài cho cô. Áo khoác còn mang theo độ ấm của anh, cô lập tức thấy ấm áp không ít.
Một lát sau Chu Di đỏ bừng hai mắt đi ra: “Mọi người vào đi, ông cụ. . . Sắp không chịu được nữa.”
Bà ta nói xong thì có không ít người chen vào.
“Ông nội, ông không thể chết!”
“Ông là trụ cột của bọn cháu, ông chết rồi thì chúng cháu sống thế nào?”