Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 570: Bởi vì tôi đã đe dọa cô ấy
Hạ Vũ Hào cũng đang ngồi trong phòng làm việc, cũng không biết đang cùng Lý Mỹ Anh nói cái gì, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Lý Mỹ Anh còn nói: “Nếu như tôi trẻ hơn 20 tuổi.” Tôi sợ tôi cũng sẽ bị cậu hấp dẫn, mê hoặc thần hồn điên đảo.”
“Vậy thì tôi chỉ có thể nói như vậy, may mà chị không bị tôi mê hoặc, nếu không tôi chỉ có thể làm cho chị buồn.” Hạ Vũ Hào liếc Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân yên lặng đứng sang một bên như không nhìn thấy anh, nhìn thấy điều này, Hạ Vũ Hào khẽ cau mày.
“Lần này em làm rất tốt.” Lý Mỹ Anh đứng dậy vỗ vai Hướng Thu Vân “Mấy ngày nay em vất vả rồi. Nghỉ nửa ngày đi chơi với Hạ tổngđi. (Đổi thái độ rồi nên không cô tôi nữa, chị em cho nó tình cảm)
Ngoài Hạ Vũ Hào, Trác Thiên Hạo và những người khác cũng cho rằng Lý Mỹ Anh là yêu nghiệt, bây giờ nghe được lời khen ngợi từ miệng cô, thần kinh căng thẳng của Hướng Thu Vân mới dịu đi một chút, “Cảm ơn giám đốc.”
Thấy cô không tự hào về việc này, Lý Mỹ Anh tỏ ra khá hài lòng.
Hướng Thu Vân cùng Hạ Vũ Hào ra khỏi phòng làm việc, vào thang máy, rất nhiều người đều biết Hạ Vũ Hào và coi anh như thần tượng, những người đi cùng thang máy với họ đều có chút kích thích và hưng phấn, một người trong số họ còn bước lên xin ký tên.
Mãi cho đến khi ra khỏi Hướng thị chuẩn bị lên xe, Hạ Vũ Hào mới chủ động lên tiếng, “Sao em lại đi gặp Hân Yên một mình?”
“Muốn gặp liền gặp.” Hướng Thu Vân thắt dây an toàn, nhìn về phía trước.
Hạ Vũ Hào cúi người, một tay nhéo cằm cô, quay mặt đi thẳng, ép cô nhìn anh.
“Tôi ghét bị nhéo như thế này.” Hướng Thu Vân gạt tay anh ra rồi chậm rãi nói, “Đã lâu rồi, tôi đã muốn nói như vậy.”
Hạ Vũ Hào nới lỏng cà vạt, lạnh lùng siết chặt cô, “Tại sao trước khi đi gặp Hân Yên, em không nói với anh?”
“Không tại sao.” Hướng Thu Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chỉ không muốn phụ thuộc quá nhiều vào một người, thói quen đó thật khủng khiếp. Cô có thể đi được bao lâu nếu chỉ dựa vào tình yêu của một người đàn ông?
Cô e rằng không ai có thể trả lời câu hỏi này, có thể là cả đời, có thể … chỉ một giây.
Im lặng.
Không khí dường như ngưng tụ thành nước từng chút một, làm tắc nghẽn ngũ quan và thất khiếu của con người, bầu không khí trở nên ngột ngạt đến cực điểm.
Hạ Vũ Hào chưa bao giờ cố gắng lấy lòng người phụ nữ như thế này, anh vẫn bị cô đối xử lạnh nhạt, anh ngồi thẳng lưng, cởi cúc áo sơ mi, giọng nói có chút lạnh nhạt, “Hướng Thu Vân, em có biết em đang làm gì không? ”
“Nói nhiều như vậy,” Hướng Thu Vân nhếch môi, “Hạ Vũ Hào, anh không vui vì tôi không làm theo ý anh phải không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Vũ Hào căng thẳng, tay phải đặt trên vô lăng, vô thức gõ xuống.
“Nếu tôi đi gặp Giang Hân Yên, bàn bạc với anh, được sự đồng ý của anh, sau đó báo cáo mọi việc anh muốn biết, làm mọi việc như ý muốn, anh có vui không?” Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào khẽ cau mày, “Lần này em khiến giá cổ phiếu của tập đoàn Giang thị giảm mạnh. Em thật sự cho rằng Hân Yên sẽ lựa chọn không làm gì em sao?”
“Đây là một chủ đề khác.” Có chút khát, Hướng Thu Vân mở nắp một chai nước khoáng, “Hạ Vũ Hào, anh đã quen với việc thống trị người ta, ra lệnh cho người ta, nhưng tôi không thích người khác ra lệnh cho mình và đưa ra quyết định cho mình.”
Cô khẽ cười, nhưng trong mắt không có ý cười, “Có thể trước đây tôi như vậy, nhưng sau tai nạn xe cộ, tôi sẽ không như vậy nữa. Hạ Vũ Hào, tình yêu của anh khiến tôi bất an.”
Tình yêu của anh có thể khiến cô như ở thiên đường, thiếu tình yêu của anh có thể khiến cô sống không bằng chết.
Hạ Vũ Hào cau mày, “Anh đã nói, trong lòng anh sẽ chỉ có em.”
“Anh chưa tới hai mươi lăm tuổi, đời còn dài.” Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào, “Anh tin tưởng chính mình.”
“Nhưng tôi không tin, lòng người là hay thay đổi nhất.” Không ai có thể hiểu rõ hơn câu nói này hơn cô.
Khi một người phụ nữ ở bên một người đàn ông, có thể là vì tiền của anh ta, cũng có thể là vì anh ta thuyết phục, nhưng không thể chỉ vì anh ta đối tốt với cô ta, bởi vid anh ta không yêu, thì liền không có gì cả.”
***