Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 574ưới đất lạnh lắm, đừng quỳ
Hạ lão gia tử bị cô khóc làm cho khó chịu, “Đừng khóc!”
“… Tôi… tôi không… khóc.” Hướng Thu Vân sụt sịt hai lần, cố gắng hết sức để kìm lại tiếng khóc.
Hạ lão gia tử cảm thấy được hôm nay Hướng Thu Vân khác với thường ngày, cô không phân biệt ra, khóc cùng không khóc là khác nhau sao?
Chẳng qua, việc cô nói dối mình đã lộ ra, cho nên cô sợ hãi đến mức khóc, đó là một điều hợp lý!
“Làm sao ta biết ngươi lần này không có nói dối ta? Hả?” Hạ lão gia tử trừng mắt nhìn cô, sắc bén hỏi.
Hướng Thu Vân cắn môi cố gắng hết sức để không khóc, nhưng quầng mắt dưới mắt vẫn đỏ hoe, lúc nói chuyện còn có một tia run rẩy đáng chú ý, “Lần trước cháu nói dối ông, chỉ là muốn sống sót.”
“Ngươi lần này nói dối ta, cũng có thể là vì muốn sống sót!” Hạ lão gia tử nghĩ bị người ngốc như vậy lừa gạt, lồng ngực liền phập phồng lên xuống.
Ánh mắt ông giống như một con rắn độc, quấn lấy Hướng Thu Vân, gắt gao như muốn giết chết cô, toàn thân căng cứng, “Cháu không tiếp xúc nhiều với ông, trước đây cháu cũng không biết tí*h khí của ông, nhưng Hạ Vũ Hào đã nói cho cháu biết. .. Từ bây giờ, cháu sẽ sợ hãi. ”
“Trên đời này còn có cái gì mà nó biết sợ sao?” Hạ lão gia tử liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào, sắc mặt vẫn không tốt, nhưng giọng điệu đã dịu đi một chút.
Hướng Thu Vân mở ra một đôi mắt đỏ hoe, có chút ân cần nói: “Cháu cũng nghĩ anh ấy cái cì cũng không sợ, nhưng về sau anh ấy lại nói cho cháu biết, thật ra anh ấy có chút sợ ông.
“Đó là lời hắn nói với ngươi?” Hạ lão gia tử híp mắt, “Hướng Thu Vân, ta rất hận người nói dối ta!!”
Hướng Thu Vân co rụt cổ lại, nước mắt lại chảy dài trên mặt, cô lấy tay lau mặt, trên người bê bết máu, run rẩy nói: “Thật ra … Thật ra anh ấy không nói … sợ.”
Hạ lão gia tử sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Anh ấy chỉ bảo với cháu là tôn kính ông, ngưỡng mộ ông, sau đó mang theo một chút… một chút sợ hãi.” Hướng Thu Vân rùng mình nói.
Hạ Vũ Hào trầm ngâm nhìn cô, nhưng sự chú ý của anh không quá nhiều vào những thứ này, mà là vết thương trên vai cô.
Máu rất đỏ khiến anh choáng váng.
Một tia kinh ngạc xẹt qua trên mặt Hạ lão gia tử, nhưng càng là không tin, ông liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào, châm chọc nói: “Thần kính ngưỡng mộ, vậy mà vì một người phụ nữ dùng dao gọt hoa quả uy hiếp ta?”
“Chuyện này thật ra … Thật ra là bởi vì …” Hướng Thu Vân bí mật nhìn Hạ Vũ Hào, không nói gì.
Hạ lão gia tử dường như đã dự liệu được, nói: “Không thể bịa chuyện nữa?”
“Hạ Vũ Hào, chuyện này là do ông nội hỏi, cho nên tôi mới nói.” Hướng Thu Vân nhìn Hạ Vũ Hào vẻ mặt ngượng ngùng, sau đó nhìn về phía Hạ lão gia tử, “Ông nội rất yêu thích Lục thiếu, nhưng lại đối với Hạ Vũ Hào thật tệ, anh ấylàm vậy chỉ là để thu hút sự chú ý của người!”
Hạ lão gia tử không có trả lời đối thoại, nhưng hiển nhiên là không tin.
Hạ Vũ Hào nhíu mày, cụp mắt xuống để che giấu biểu cảm trên mặt.
“Anh ấy chính là thời kỳ phản nghịch có chút dài.” Hướng Thu Vân lau nước mắt nơi khóe mắt, nói nhỏ: “Nếu ông còn không tin thì cứ tự mình nghĩ đi. Hạ Vũ Hào và những người khác nhà họ Hạ có gần như cùng một dòng máu. Tại sao anh ấy lại ưu tú như vậy? ”
Ưu tú? Hạ Vũ Hào ánh mắt lóe lên một cái.
Hạ lão gia tử trong tiềm thức cảm thấy được những điều Hướng Thu Vân nói đều là bịa đặt, nhưng vẫn là nhịn không được, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì anh ấy làm việc chăm chỉ hơn những người khác. Khi người khác cua gái và chơi đùa, anh ấy đang cố gắng để bản thân trở nên tốt hơn.” Mặt Hướng Thu Vân nhuốm máu, chỉ có đôi mắt sáng bóng, tất cả đều chân thành, “anh ấy làm tất cả điều này, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của ông và khiến ông khen ngợi anh ấy như là khen ngợi Lục thiếu. “