Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
Không có mấy ai có thể chấp nhận được sự chênh lệch lớn này. “Cả đời này con chỉ hối hận duy nhất một chuyện là không bảo vệ tốt người phụ nữ và con của mình.” Hạ Vũ Hào không hề do dự. Không có bọn họ thì mọi thứ trở nên vô nghĩa với anh.
Hạ Vũ Hào đã nói như vậy, Triệu Phương Loan cũng không tiếp tục ngăn cản, chỉ nói là: “Chỉ cần con không hối hận là được. Cho dù đến lúc đó con hối hận cũng không ai có thể giúp được con.” “Con đã quyết định thì sẽ tự gánh chịu hậu quả.” Hạ Vũ Hào nói chuyện, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đối diện với ánh mắt của một người xa lạ.
Anh hơi sửng sốt một chút, người kia đã vội vàng trốn đi, giống như sợ anh phát hiện ra.
Hạ Vũ Hào không mở cửa xem người kia còn ở đó hay không, anh chỉ nhíu mày rồi gọi điện thoại: “Có người theo dõi bên ngoài phòng bệnh của tôi, áo khoác màu đen, người đàn ông trung niên, anh điều tra một chút xem ông ta đi đâu.”
Kể từ khi anh biết năm vệ sĩ của
Hướng Thu Vân là có người sắp xếp thì đã bí mật tìm một nhóm người làm việc.
Chẳng qua những người này không phải là vệ sĩ trên thị trường, cũng không phải nhà họ Triệu tìm trong quân đội, mà là một đội lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới. Bọn họ chỉ nhận tiền, không có người đứng đầu, cũng tránh trường hợp bọn họ là gián điệp.
Ngoại trừ giá cả cao thì không có khuyết điểm gì, mà hiện tại anh không thiếu nhất là tiền.
Bên kia lên tiếng, xác định không còn yêu cầu khác thì cúp điện thoại rồi đi làm việc.
Triệu Phương Loan thấy anh cúp điện thoại thì đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, Hạ Vũ Hào đã nói: “Mẹ đừng hỏi, mẹ biết càng ít càng tốt.”
Triệu Phương Loan nghe vậy thì có chút nghi ngờ, có chút lo lắng, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi, không hỏi gì nữa.
Hạ Vũ Hào gọi điện thoại xong thì ngồi dưới đất, không nhúc nhích nhìn mặt đất.
Mặt đất và trần nhà còn có những vật khác nhanh chóng biến thành khuôn mặt của Hướng Thu Vân.
Anh chưa hề biết cảm giác nhớ nhung một người thế nào, dù lúc Hướng Thu Vân không yêu anh, anh lại dùng thủ đoạn uy hiếp thủ đoạn giữ cô ở bên cạnh, có thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ. . . Dù anh dùng hết tất cả thủ đoạn cũng không thể gặp lại cô.
Nỗi nhớ như cỏ dại mọc nhanh, chiếm lấy trái tim của anh, từng bước ép anh đến không thể thở nổi.
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Vũ Hào không để ý, Triệu Phương Loan do dự một chút cũng không để ý đến.
“Đến lúc này con còn gõ cửa cái gì?” Bên ngoài vang lên tiếng của mẹ Giang, sau đó cửa phòng bệnh bị đá văng. Mẹ Giang đi vào, Giang Minh Thắng mang theo ánh mắt phức tạp đi theo, còn có mấy con cháu nhà họ Lâm có vẻ mặt khó xử, mang theo sự chán ghét.
“Mẹ –” Giang Minh Thắng có chút lúng túng nhìn mẹ Giang. Mẹ Giang lại không để ý tới anh ta, thở hổn hển chỉ vào Hạ Vũ Hào nói: “Vũ Hào, có phải cậu cho người cắt đứt gân tay gân chân của con gái tôi, sau đó ném vào tù cho người ta chà đạp đúng không?” Đó là con gái của bà ta, cho dù lúc trước con gái có làm sai, chọc giận bà ta tức giận, nhưng bà ta cũng không muốn cô ta chịu tội như thế hoặc là chết đi! “Tôi làm đó.”
Nếu trước kia Hạ Vũ Hào sẽ còn nói chuyện một chút, nhưng bây giờ anh không rảnh nói chuyện với bất kỳ ai.
Mẹ Giang nghe anh thừa nhận thì tức giận đến xanh mặt: “Đúng là cậu làm! Cậu hại hại nhà họ Giang phá sản, hiện tại còn tra tấn con gái tôi như thế, trái tim của cậu màu đen sao? Tôi ra lệnh cho cậu hiện tại đưa Hân Yên ra khỏi nhà tù!”
“Bà phải hỏi xem trái tim của nhà họ Giang là màu đen sao? !” Hạ Vũ Hào đứng lên, mặt lạnh đi đến gần mẹ Giang.