Đáy mắt Hạ Vũ Hào lóe lên sự châm chọc, “Thứ hai, ông nội đang thu xếp cho tôi hai mươi lăm phần trăm cổ phần. Cô vợ nhỏ ở Anh của ông thèm đỏ mắt, xúi giục ông đến chỗ tôi lấy ít cổ phần, cho con trai của cô ta, có đúng không?”
“Vũ Hào, anh đừng có nói khó nghe như vậy.” Ông Hạ cau mày nói: “Hai mươi lăm phần trăm cổ phần đó, là ông nội cho nhà chúng ta. Anh chia một ít cho em trai, có gì là sai?”
Hạ Vũ Hào nở nụ cười, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ trào phúng, “Tôi không có đứa em trai nào như vậy.”
“Cho dù anh có thừa nhận hay không, nó cũng có cùng huyết thống với anh, là em trai của anh!” Từng câu từng chữ, ông Hạ lớn tiếng nói.
Cạch!
Triệu Phương Loan đặt chiếc chén lên bàn, đứng dậy, “Ông hai Hạ, ông có còn biết xấu hổ hay không? Ông ở bên ngoài lăng nhăng, bình thường không thèm quan tâm đến con trai tôi, bây giờ trong tay nó vừa có cổ phần, ông liền muốn lấy cho đứa con riêng của ông? Tại sao ông có thể mở miệng thốt ra những lời như vậy?”
Trong ấn tượng của Hướng Thu Vân, người dì này luôn cao quý tao nhã, giống như một phụ nữ hoàn hảo ở trong sách, trong phim truyền hình hoặc trong tác phẩm điện ảnh, cô vẫn chưa từng thấy dáng vẻ bất chấp hình tượng của bà như vậy.
“Tôi đang nói chuyện với Vũ Hào, bà xen vào làm gì?” Ông Hạ bất mãn nói.
Hạ Vũ Hào bấu tay lên bàn, giật cà vạt xuống, ném sang một bên, “Trước khi ông muốn cho con riêng cổ phần, sao không kiểm tra xem nó có phải là con ông không?”
“. . . Anh có ý gì?” Sắc mặt ông Hạ thay đổi.
Hạ Vũ Hào khẽ nhướng mày, cười mà như không cười nhìn ông, “Người yêu nhỏ của ông đã đi theo một anh chàng tóc vàng rồi nhỉ?”
“Đó vẫn là em trai cùng cha khác mẹ của anh.” Ông Hạ hơi liếc Triệu Phương Loan, không nhịn được giải thích một câu.
Hạ Vũ Hào nở nụ cười, “Cô ta nói là em trai, ông liền tin là em trai, từ lúc nào ông lại ngây thơ như thế?”
Ông Hạ chau mày, sắc mặt xanh mét, ông đứng ngây ra một lát, không nói gì, nổi giận đùng đùng ra ngoài.
“Chờ một lát!” Hạ Vũ Hào gọi ông lại, “Dù là dì Lâm hay mấy đứa con riêng của ông, sau này cũng đừng đem những việc như vậy tới làm phiền tôi.”
Ông Hạ dừng bước, quay đầu nhìn anh, “Vũ Hào, có phải anh nghĩ anh áp chế được ông nội của anh, đã rất lợi hại, không cần phải sợ bất kì ai nữa?”
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân [1], trước giờ tôi chưa từng nghĩ như vậy.” Hạ Vũ Hào nói.
[1] Trời cao có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn.