Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Truyện được edit bởi nhóm VietWriter. Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại một nơi nào đó khác thì đó là bản copy chưa được sự đồng ý của chúng mình.
Chương 281: Cũng may là không sao!
Ầm!
Cửa phòng bệnh trống không, Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân trong tay, hai người đập vào cửa ầm một tiếng, sau đó anh vịn vào vách tường, vừa vặn duy trì tư thế đứng, đầu đổ mồ hôi.( ôi cuối cùng cũng đợi đc ngày nu9 đc sủng)
VietWriter
Nhìn thấy Hướng Thu Vân rốt cuộc không đụng phải tường, trên người cũng không có thương tích, ánh mắt Giang Hân Yên mờ đi một chút, có chút thất vọng.
Nhìn người đang ôm chặt Hướng Thu Vân là Hạ Vũ Hào, sự thất vọng này xen lẫn một chút ghen tị, nhưng dù là ghen tị hay thất vọng, đều nhanh chóng tiêu tan.
“Cũng may là không sao!” Giang Hân Yên nói, “Vừa rồi tôi rất sợ, nếu đụng phải tường, trên đầu cô phải khâu ít nhất ba bốn mũi, đến lúc đó, anh tôi sẽ áy náy vô cùng. "
Giang Minh Thắng hai mắt khóa chặt Hướng Thu Vân đang được Hạ Vũ Hào ôm trong lòng, vẻ mặt thay đổi, hai tay nắm chặt.
“Anh của cô không cần áy náy nữa, nhưng lại để cho cô thất vọng rồi.” Hạ Vũ Hào cười nhưng trong không cười, ánh mắt ngưng tụ thành băng một chút.
Giang Hân Yên nở nụ cười, trong mắt ẩn chứa vẻ ghen tị, "Anh Vũ Hào nói đùa. Đương nhiên là Hướng Thu Vân không bị thương là tốt rồi. Làm sao em có thể thất vọng?"
Có một mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Hướng Thu Vân cau mày nhìn về phía nơi có mùi máu nồng nhất, thấy máu dịch thuận theo tay Hạ Vũ Hào chảy xuống, tích tắc rơi trên mặt đất một vũng, nhìn thấy mà giật mình.
Anh bị thương?
Hướng Thu Vân không thể biết hiện tại cô đang cảm thấy thế nào, nhưng nhìn thấy anh bị thương, dường như có máu chảy ngược trong cô, khóe miệng cũng không khống chế được mà cong lên.
Có lẽ, cô thật sự bị Hạ Vũ Hào Giang Hân Yên Giang Minh Thắng làm cho phát điên, chỉ cần cô nhìn thấy bọn họ có chút khó chịu, tâm trạng liền không khống chế được mà vui vẻ.
“Ra tay với phụ nữ, Giang Thiếu thật sự càng ngày càng lợi hại.” Ánh mắt như chim ưng của Hạ Vũ Hào xuyên qua Giang Minh Thắng.
Giang Minh Thắng sắc mặt xấu khủng khiếp, hắn liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân, mở miệng, nhưng không nói gì.
“Anh Vũ Hào nói oan uổng cho anh của em.” Giang Hân Yên liếc Hướng Thu Vân, ngượng ngùng nói: “Là Hướng Thu Vân vừa mới nói chuyện… thật sự rất khó nghe. Anh của em một hồi xúc động. Mới không cẩn thận đẩy cô ấy. "
Hạ Vũ Hào chế nhạo: "Lần trước cô rót trà nóng lên người Hướng Thu Vân, nói là cô không cẩn thận. Bây giờ anh của cô suýt nữa hất ngã Hướng Thu Vân, cô cũng nói là không cẩn thận? Hân Yên, nhà cô có truyền thống làm điều gì đó sai trái đều là do không cẩn thận? "
“Hạ tổng lời nói có thể đừng quá khó nghe!” Giang Minh Thắng đỏ bừng mặt, tức giận gầm lên.
“Chỉ là nói sự thật, Giang Thiếu khi nào có tâm tư đến mức không thèm nghe lời nói thật vậy?” Hạ Vũ Hào như dao trực tiếp đâm về phía Giang Minh Thắng.
Giang Minh Thắng sắc mặt đỏ trắng, xanh trắng, "Anh..."
“Giang Thiếu tốt hơn nên nói nhỏ.” Hạ Vũ Hào kéo môi không cười. “Đây là bệnh viện, làm ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng những bệnh nhân khác nghỉ ngơi.”
"Trong khoảng thời gian này, chuyện của ông nội cô đều trở thành chuyện cho mọi người bàn tán. Nếu cô làm ồn ào trong bệnh viện rồi bị bóc phốt trên mạng thì cũng ảnh hưởng không tốt đến nhà họ Lâm và họ Giang."
Hướng Thu Vân ở trong tay Hạ Vũ Hào một lúc lâu, chân phải vừa mới có chút sức lực sau mũi kim, cô muốn đẩy anh ra chạy vào phòng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hân Yên, cô lại không muốn đẩy tay Hạ Vũ Hào ra.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!