Đúng như Hạ Vũ Hào dự đoán, Hạ lão gia tử rất bất mãn với Giang gia, liền an bài người tung tin tức về tập đoàn Giang thị, mãi đến khi Giang lão gia tử tiến lên cầu hòa, hứa hẹn lợi ích về sau, thì mới cùng Giang gia nối lại chuyện xưa.
Đối mặt với lợi ích tuyệt đối, không có kẻ thù vĩnh viễn và không có bạn bè tuyệt đối.
Hướng Thu Vân đóng vai bệnh nhân ở bệnh viện mấy ngày, sau đó cùng Hạ Vũ Hào trở về Hướng gia, trong khoảng thời gian này, Giang Hân Yên vẫn luôn trầm mặc, giống như từ bỏ giãy dụa. Dường như mọi chuyện đang trở nên tốt hơn.
Hạ Vũ Hào cũng đến Hướng gia, Hướng Quân rất bất mãn, thạch cao trên người anh cũng đã được cởi bỏ, xắn tay áo định đánh Hạ Vũ Hào, cuối cùng lại bị Lâm Quỳnh Chi kéo đi.
“A Quân, đừng làm ồn, những chuyện Vũ Hào làm trước đây cũng là do người khác cưỡng chế, không trách được nó!” Hướng Bách Tùng mắng.
Hướng Quân nặng nề khịt mũi, đối với Hạ Vũ Hào nói: “Đến cả người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được thì tính gì là nam nhân chứ!”
“Cảm ơn anh đã giao Hướng Thu Vân cho em. Sau này em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Hạ Vũ Hào nắm lấy tay Hướng Thu Vân, trịnh trọng nói.
“Cmn, kêu cái gì mà anh? Ai là anh của cậu? Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy!” Hai mắt Hướng Quân hơi trợn to, giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, “Còn có, ai nói với cậu là tôi sẽ gả Thu Vân cho cậu, nói nhảm cái gì?
Anh ta lo lắng đến mức phát ra những lời bẩn thỉu, đến nỗi Lâm Quỳnh Chi trừng mắt nhìn anh ta, nhưng anh ta cũng không thèm để ý.
“Người phụ nữ của tôi ”, không phải chính là thừa nhận Hướng Thu Vân là người phụ nữ của em sao, anh?” Hạ Vũ Hào hất nhẹ khóe môi dưới, cố tình nhấn mạnh từ cuối cùng.
Lông trên người Hướng Vũ dựng cả lên, cả người giống như một con chó, tức giận đến mức không nói được lời nào, khuôn mặt đỏ bừng.
“…”, Hướng Thu Vân mím môi nói nhỏ: “Đừng có trêu chọc anh trai tôi.”
Hạ Vũ Hào siết chặt lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Anh đang muốn xoa dịu quan hệ với anh rể.”
Hướng Quân theo dõi động tác nhỏ của anh ta, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, anh chen vào giữa hai người, đẩy Hạ Vũ Hào ra phía sau.
“… Hướng Quân vẫn còn hơi cố chấp chuyện Hạ tổng đã làm trước đây. Người này chỉ toàn cơ bắp thôi, đừng quá để tâm làm gì.” Lâm Quỳnh Chi đi bên cạnh “chùi đít” cho chồng như trước. (ở đây ám chỉ Hướng Quân là kiểu người không não, Lâm Quỳnh Chi luôn đi sau dọn dẹp cục diện)
Hạ Vũ Hào vẫn luôn đi theo Hướng Thu Vân, chỉ hờ hững nói: “Chị dâu gọi em là Vũ Hào là được rồi, chị đừng khách sáo. Về phần anh trai, anh ấy là vì đau lòng cho Thu Vân mới thành dạng này, em rất hạnh phúc.”
Lâm Quỳnh Chi nghe một tiếng chị dâu, phức tạp cười, có chút hiểu được tâm tình của Hướng Quân.
Để loại bỏ con người đáng ghét Hạ Vũ Hào, Hướng Quân cố ý tăng tốc dẫn Hướng Thu Vân vào phòng trước của cô.
Căn phòng giống hệt như lúc cô rời đi hai năm trước, thậm chí chiếc váy kia bị bỏ rơi trong bữa tối sinh nhật của cô vẫn bị ném ở trên giường, như thể cô chưa từng rời đi.
“Mẹ trước kia trách em hại Giang Hân Yên, là vì cha đánh em, nhưng từ đầu đến cuối mẹ đều muốn em trở về.
Tại đây có hình ảnh
“Thu Vân, anh không phải là người thông minh, nhưng anh biết điều em đang lo lắng. … dù sao thì… anh cũng không biết phải nói thế nào! ”Hướng Quân cáu kỉnh túm lấy tóc mình.
Bệnh trầm cảm?
Hướng Thu Vân kinh ngạc nhìn anh, môi và ngón tay khẽ run, sắc mặt tái nhợt, “Bệnh trầm cảm … tái phát? Sao anh không nói cho em biết?”
Hai chữ cuối cùng rất khó nói, gần như vắt ra khỏi cổ họng.
Hướng Quân hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa mà lộ ra vẻ cáu kỉnh, đưa tay kéo lấy mái tóc vừa nhuộm lại thành màu đen để tỏ vẻ trầm ổn của mình.
Đây chính là ngầm thừa nhận.
Hướng Thu Vân sắc mặt trắng bệch dựa vào vách tường bên cạnh, trái tim như bị một bàn tay to vô hình nắm giữ, buồn tẻ, chán nản đến cực điểm.
Hướng Quân không nói thêm lời nào, cả căn phòng im lặng đến mức kim châm rơi xuống, sự im lặng này giống như một kích đè nặng lên thần kinh của Hướng Thu Vân.
Lạch cạch.
Đây là, cửa phòng đột nhiên vang lên, phá vỡ yên tĩnh.
“Baba ~ Kéo tóc thêm lần nữa liền trở thành người hói a ~”
“Ha ~ ừm ~”
Cặp song sinh chạm cửa, chị gái chống nạnh trừng mắt lên án, cậu em cười đến mức không thấy mắt, gật gà gật gù như mếu.
Tiếng vang.
Hướng Vũ quay đầu lại để huấn luyện cặp song sinh, chị gái nhăn mặt với anh, xoay cái mông nhỏ quay lưng về phía anh rồi bỏ chạy, em trai học theo, chạy được hai bước thì cậu bé bị ngã, rồi lại vùng dậy với cái mông của mình lắc lư đuổi theo chị gái.
“Cũng chỉ có bọn nó mới vậy, nếu như người khác đối xử với ta như vậy, xem ta có dám lột da của bọn họ không!” Hướng Quân mặt mũi tràn đầy bất lực nhưng lại đầy vẻ yêu chiều, không hề có chút tức giận.
Hướng Thu Vân nhìn anh, cổ họng thắt lại.
Tất cả các bậc cha mẹ có phải như thế này không?
Đoạn thời gian trước cô không tha thứ cho mẹ, là quá tuyệt tình rồi sao?
“Vũ Hào, chính là chỗ này.” Lúc này Hướng Bách Tùng dẫn Hạ Vũ Hào xuất hiện trong tầm mắt của cô. “Đồ trong phòng, sắp đặt đều là tùy theo sở thích của Thu Vân, nếu không thích thì … cậu có thể thay đổi nó thành … ”
Hướng Quân trừng mắt nhìn hai người họ, trực tiếp ngắt lời ông ta, “Đây là phòng của Thu Vân, đương nhiên mọi thứ đều theo sở thích của con bé, nếu Hạ Vũ Hào không thích thì cứ cút đi, vì sao phải thay đổi phòng của Thu Vân?”
“Hướng, Quân!” Nhìn Hướng Quân va chạm với Hạ Vũ Hào, Hướng Bách Tùng ba lần bốn lượt sắc mặt tái nhợt.
Hướng Quân khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường dựa nhìn ông, “Làm sao vậy, chê con nói chuyện khó nghe sao? Con khác với ba, ba có thể bán con gái lấy vinh quang, con không thể bán em gái vì vinh quang được! ”
“Thật là khốn kiếp!” trước mặt Hạ Vũ Hào lại bị chống đối như vậy, Hướng Bách Tùng tức giận đỏ mặt, “Ta dạy con phép xã giao hơn nửa tháng, quên hết rồi!
Hướng Quân hừ lạnh.
Hướng Bách Tùng có chút không xuống thang được, “Giống như con, đừng nói là vượt qua Hân Yên, còn không có thể so với Minh Thắng!”
Hai cha con ăn miếng trả miếng, không nhường nhịn nhau, Vu Tuệ Doanh dường như đã quá quen với cảnh tượng như thế này, nhưng đã cẩn thận quan sát Hướng Thu Vân, vì sợ cô không hài lòng với căn phòng này.
Hướng Thu Vân cũng đang nhìn bà, lúc này mới nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của bà, bộ dạng lại thận trọng như vậy.