Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 567: Hóa ra cô vẫn là một tên ngốc!
Hướng Thu Vân sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Ý của cô là?”
Do quá kích động, những từ cuối cùng thậm chí có chút đứt quãng, nghe được sự hoảng sợ của cô.
“Cũng giống như những gì tôi đã nói lúc trước: Không cóý gì, tôi chỉ hy vọng sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Giang Hân Yên chân thành nói:
“Hướng Thu Vân, cô không thích hợp với việc kinh doanh của công ty, cũng không thích hợp với anh trai của cô, Hướng Thúc thúc không giao công ty cho các người là chính xác. ”
Hướng Thu Vân nắm chặt tay. “Cô dùng gần ba năm để vu hại tôi. Cô nghĩ rằng cô nói với ông nội rằng tôi không có thai. Ông ấy sẽ tin cô sao?”
“Ông chủ Hạ gia có thể không tin tôi, nhưng tôi có thể thuyết phục ông ấy đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lần nữa. Hướng Thu Vân, cô nghĩ sau này cô có thể giấu giếm đượcnữa không?” Giang Hân Yên nhàn nhạt nói.
Hướng Thu Vân nuốt nước bọt, vươn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng lau quần áo.
“Cô không cần phải vội vàng trả lời. Bữa ăn vừa mới bắt đầu, ăn xong trả lời cũng không muộn.” Giang Hân Yên thu dọn bát đũa, lại lấy đũa gắp cho Hướng Thu Vân một ít nấm kim châm. (Ghét nhau mà gắp đồ ăn qua lại hoài vậy mấy má)
Hướng Thu Vân cau mày hồi lâu, tựa hồ đưa ra một quyết định khó khăn.
Giang Hân Yên cười liếc cô một cái, đặt một ít rau diếp rồi gắp ra, ăn một cách ưu nhã.
“Đừng nói đến chuyện cô có thể thuyết phục ông nội, cho dù cô có thuyết phục được ông nội, có Vũ Hào bảo vệ tôi, ông ấy có thể làm gì?” Hướng Thu Vân đứng dậy, chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm Giang Hân Yên.
Giang Hân Yên lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng, “Cô đang thừa nhận mình không mang thai?”
Nghe đến đây, mặt Hướng Thu Vân tái mét, có chút háo hức nói: “Tôi không hề nói dối ông nội. Tôi đang mang thai, nếu không tôi không thể giấu ông nội được.”
“Thật sự có thai sao? Chính cô rõ ràng nhất.” Giang Hân Yên chậm rãi nói: “Hướng Thu Vân, cô đừng làm chuyện ngu ngốc. Hiện tại cô đã là bạn gái của anh Vũ Hào rồi. Chờ gả vào Hạ gia, cô sẽ có được nhiều hơn 160 triệu kia.”
“Hơn nữa, công ty chúng tôi về sau cũng sẽ cho Hướng thị tiền, tiền lãi cùng tiền vi phạm hợp đồng cũng không ít, Hướng thị cũng không mất gì.”
Vẻ mặt của Hướng Thu Vân lơ đễnh, tựa hồ có chút động lòng.
“Ăn đi, lẩu này ăn rất ngon.” Giang Hân Yên đẩy một đĩa phổi heo cho Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân vốn dĩ cúi đầu, nhưng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh trở lại. “Lần trước Vũ Hào dùng dao uy hiếp ông nội là muốn bảo vệ tôi. Tôi tin rằng lần này anh ấy sẽ không mặc kệ tôi.”
Giang Hân Yên giữa lông mày lóe lên một tia khinh thường rất nông, lo lắng nói: “Cô thật là xấu…”
“Đã hai giờ rồi, cô còn có mười giờ chuẩn bị tiền, bằng không có thể nhìn thấy tin tức Giang thị ác ý khất nợ tập đoàn Hướng thị, chẳng qua là muốn nhằm vào tôi.” Hướng Thu Vân sắc mặt không dễ nhìn lắm, ngắt lời Hân Yên sau đó cầm túi rời đi.
Giang Hân Yên nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên khóe miệng từng chút từng chút biến mất, trong mắt lóe lên vẻ giễu cợt cùng khinh thường.
Hôm nay lúc cô vừa đến đây, nghe Hướng Thu Vân nói những lời kia với cô ấy, cô nghĩ Hướng Thu Vân đã trở nên thông minh hơn.
Hóa ra cô vẫn là một tên ngốc!
Người như vậy sao có thể sánh được với anh Vũ Hào?
Giang Hân Yên cầm ly nước trái cây trên bàn uống một ngụm, cho dù anh Vũ Hào rốt cuộc không ở bên cạnh cô, anh cũng không nên chọn Hướng Thu Vân.
Người phụ nữ có thể sánh ngang với anh Vũ Hào, hiện tại chỉ có một mình cô là đủ điều kiện!
Cô cầm điện thoại di động lên thông báo cho người ở Giang thị chuẩn bị thanh toán tiền, sau đó gọi điện cho Hạ lão gia tử, “Hạ gia gia … Dạ, không có cò, chỉ là lâu con chưa có gặp ông, nên
có chút nhớ ông… ”
***