Gửi bạn truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 630: Tôi không muốn gặp cô!
“Hình như Chung Nhị Thiếu đang hiểu lầm thì phải.” Hạ Vũ Hào tựa lưng vào ghế sô pha, vắt chéo hai chân thon dài, “Thứ nhất, không phải tôi hợp tác với anh, mà là hợp tác với tập đoàn Chung thị.”
“Thứ hai, tôi là một doanh nhân, chỉ chú trọng lần hợp tác này sẽ mang đến lợi ích gì cho tập đoàn Hạ thị. Một thời gian nữa Chung Nhị Thiếu sẽ phải đảm nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn Chung thị đúng không? Anh còn không chín chắn như vậy, thật khiến tôi lo lắng thay chú Chung.”
Chung Thiệu Ninh bị anh nói đến mức sắc mặt đỏ lên, liền đứng dậy, chỉ tay vào anh.
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn anh ta, không yếu thế, “Trước khi mở miệng, Chung Nhị Thiếu nên nghĩ cho thật kỹ, đừng nói lời gì không nên nói.”
“. . . Là do tôi thiển cận, trách lầm Hạ tổng.” Chung Thiệu Ninh nghẹn một lúc, phát ra vài tiếng từ trong cổ họng.
Hạ Vũ Hào nói: “Không sao, tôi và Khánh Hiên đều rất khoan dung, sẽ không so đo với mấy đứa trẻ.”
Sắc mặt Chung Thiệu Ninh từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển thành trắng, muốn bao nhiêu đặc sắc có bấy nhiêu đặc sắc.
Mọi người bàn chuyện hợp tác, Hạ Vũ Hào gọi người giúp việc vào trong phòng cầm giấy bút và hợp đồng, ký ngay tại chỗ.
Hướng Thu Vân yên lặng ngồi một bên, phân vẫn không biết nên để bà Chung lên gặp mẹ cô, hay để mẹ cô xuống gặp bà Chung.
“Hợp tác vui vẻ, hi vọng sau này hai nhà chúng ta sẽ hợp tác nhiều hơn!” Bà Chung mừng rỡ nhìn hợp đồng mấy lần, đứng lên bắt tay với Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào cười, không bắt tay với bà ta, “Vợ tôi quản rất chặt, không tiện bắt tay với bà.”
Hướng Thu Vân, “. . .”
“Khi còn trẻ tôi cũng từng như vậy, có thể hiểu được, có thể hiểu được!” Bà Chung cẩn thận từng li từng tí đưa hợp đồng cho Chung Thiệu Ninh, bảo anh ta cất đi.
Sau đó bà ta mới nói tiếp: “Thu Vân, mẹ cháu đâu? Lúc đến dì còn tưởng có thể gặp được bà ấy, đã qua hơn nửa tiếng, sao không thấy bà ấy vậy?”
“Có thể mẹ cháu đang ngủ, để cháu đi gọi mẹ.” Hướng Thu Vân nói.
“Đi ngủ à, hay là vì trở thành thông gia với nhà họ Hạ rồi, nên coi thường người bạn cũ như dì?” Bà Chung cay nghiệt nói.
Hướng Thu Vân hơi nhíu mày, nhịn sự khó chịu trong lòng xuống, bình tĩnh nói: “Bà ấy không phải loại người như vậy, dì chớ lo, cháu sẽ lên gọi bà ấy.”
“Gọi bà ấy xuống cũng rắc rối, được rồi, để dì đi lên đi!” Bà Chung khoát tay với cô, đi thẳng lên cầu thang, “Bà ấy ở phòng nào?”
Hiện tại, Hướng Bách Tùng đã đến công ty, Hướng Thu Vân cũng không lo lắng bà ta sẽ thấy điều gì không nên thấy, dẫn bà ta tới trước cửa.
“Mẹ…” Hướng Thu Vân gõ cửa một cái.
Bên trong không có ai trả lời, bà Chung một tay đẩy cửa ra, “Bọn dì đã quen biết mấy chục năm, xem như thân thiết từ nhỏ tới lớn, không cần đến mấy phép lịch sự này!”
Cửa được mở ra.
Chăn trên giường đã được gấp lại, gọn gàng ngay ngắn.
Vu Tuệ Doanh đang đứng bên cửa sổ nhìn gì đó, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại. Khoảnh khắc khi nhìn thấy bà Chung, mặt bà cắt không còn một giọt máu.
“Cô. . . Sao cô lại ở trong nhà của tôi?” Vu Tuệ Doanh chỉ vào bà Chung, vẻ mặt phức tạp.
Điều này hoàn toàn khác với cuộc hội ngộ mà Hướng Thu Vân dự liệu, cô không nhìn ra được cảm xúc của mẹ cô, hình như là áy náy, hối hận, lại giống như oán hận. . .
Cô đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Đưa bà Chung tới gặp mẹ, có phải là không ổn rồi không?
“Sao lại hỏi tôi tại sao lại ở trong nhà cô?” Bà Chung ấm ức, “Tuệ Doanh, nhiều năm như vậy cô không đến tìm gặp tôi cũng thôi, tôi tới gặp cô, thái độ này của cô là sao?”
Vu Tuệ Doanh nhìn Hướng Thu Vân, muốn nói lại thôi.
Hướng Thu Vân càng cảm thấy không đúng, đi đến bên cạnh bà Chung, nói: “Dì Chung…”
“Tuệ Doanh, chắc không phải được làm thông gia với nhà họ Hạ, liền coi thường tôi chứ?” Bà Chung thẳng thừng ngắt lời cô, “Nhiều năm qua, cô tự vấn lại lương tâm xem, trước kia lúc cô đi bắt nạt người khác, là ai ra tay giúp cô chứ?”
Mặt Vu Tuệ Doanh đỏ lên, “. . . Cô vào đi, có lời gì nói sau.”
“Thế còn tạm được! Tuệ Doanh, nếu thật sự cô trở mặt không nhận người quen, vậy trước kia đúng là nhìn lầm cô rồi!” Bà Chung bước vào, kinh ngạc nói: “Sắc mặt cô sao xấu vậy? bị bệnh rồi à?”