Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người nhà bệnh nhân rối rít cảm ơn.


Lục Ngôn Sâm nói một số điều cần chú ý rồi vội vã ra khỏi phòng bệnh, người ngồi xe lăn lúc nãy rất giống như Hướng Thu Vân.


Đúng lúc có y tá đi tới, anh ta đi tới hỏi: “Vừa rồi các cô có nhìn thấy nữ bệnh nhân không?”


“Có, là cô Quan Tương, bạn của anh đó.”


“Hình như ông cụ là bạn của cô ấy, thường xuyên đến phòng bệnh của cô ấy, còn đưa cô ấy ra ngoài.”


“Hôm trước, ông cụ này đưa cô Quan Tương ra ngoài một chuyến, sáng hôm nay cũng ra ngoài một chuyến. Hiện tại xem ra lại ra ngoài.”


“Bác sĩ Lục, anh nên khuyên người bạn của anh đi, tình hình của cô ấy không thích hợp đi ra ngoài, quá nguy hiểm.”


Anh ta đẹp trai, bình thường đối nhân xử thế cũng tốt, nhóm y tá rất thích anh ta, không cần anh ta hỏi đã nói hết mọi chuyện.


Ông cụ. . .


Lục Ngôn Sâm nhẩm ba chữ này, lại nghĩ tới Hướng Thu Vân không muốn nói với anh ta, người đưa cô đi là ai. . . Lông mày của anh ta bỗng nhiên nhíu lại, Hướng Thu Vân có thể giả chết, sao ông cụ Hạ không thể giả chết?


“Được rồi, cám ơn các cô, lát nữa tôi mời các cô uống trà sữa.” Lục Ngôn Sâm cười yếu ớt nói cảm ơn, sau đó đi qua một bên.


Mặc dù mấy ngày nay Hướng Thu Vân cũng không ra ngoài, nhưng anh ta cảm thấy hôm nay có chỗ nào đó không đúng. Anh ta nghĩ tới nghĩ lui có chút không yên tâm nên gọi cho Hướng Thu Vân.





Trên xe Lincoln.


Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.


Ông cụ Hạ cầm điện thoại lên xem: “Bác sĩ Lục? Tên nhóc nhà họ Lục sao?”


Để tiện chứng minh thân phận của Hướng Thu Vân, ông ta mang hết đồ dùng cá nhân của Hướng Thu Vân trong phòng bệnh.


“Ừm.” Khăn trong miệng Hướng Thu Vân đã được lấy ra.


Cô thấy ông cụ Hạ muốn cúp điện thoại thì nói: “Vừa rồi chúng ta đi ra thì bác sĩ Lục đã thấy tôi, bây giờ ông cúp điện thoại sẽ làm cho anh ta nghi ngờ.”


Ông cụ Hạ cười lạnh một tiếng: “Không cúp máy, chẳng lẽ để cô nghe máy rồi cầu cứu cậu ta sao? Cô nghĩ tôi ngốc chắc?”


“Ông không ngốc, thông minh đến mức không có bạn bè.” Hướng Thu Vân châm chọc nói.


Ông cụ Hạ trầm mặt xuống: “Cô– “


Hướng Thu Vân nói ra: “Chúng ta đang ở trên đường, cho dù bác sĩ Lục lập tức báo cảnh sát, cảnh sát cũng không thể làm gì. Lúc bọn họ chạy tới thì ông đã đưa tôi đến gặp Hạ Vũ Hào.”


“Mọi chuyện đã đến mức này, tôi cũng không cần phải kéo bác sĩ Lục xuống nước. Đưa điện thoại cho tôi.”


Hiện tại cho dù làm gì thì cũng không thể quay lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK