Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Mấy ngày trôi qua, nhưng tập đoàn Giang Thị vẫn chưa phá sản như kế hoạch của Hạ Vũ Hào, ngược lại còn nhận một hạng mục quan trọng của bên chính phủ, tương lai rất có thể từng bước khôi phục lại năng lực.
Hạ Vũ Hào liên lạc với các chủ tịch ngân hàng cho tập đoàn Giang Thị vay tiền, hỏi bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên tháo niêm phong tài sản của tập đoàn Giang Thị, mà còn đẩy thời hạn trả nợ chậm hơn ba tháng.
Ba tháng không gì cả với người bình thường, nhưng đủ làm cho tập đoàn Giang Thị có thể sống đi chết lại.
Mấy chủ tịch ngân hàng dùng mọi lý do trốn tránh, nhưng cuối cùng không tránh được mà chỉ có thể gặp anh.
“Hạ tổng, tôi không thể khống chế được, trụ sở chính gọi điện thoại tới nói muốn kéo dài thời hạn. Mà không cần tính lãi suất theo điều khoản vi phạm hợp đồng, chỉ cần tính toán lãi suất bình thường là được.”
“Tôi không biết rõ nguyên nhân cụ thể, trụ sở chính nói một công ty đã niêm yết như tập đoàn Giang Thị đột nhiên phá sản sẽ làm cho các cổ đông bình thường không vui, mà còn gây tổn thất nhất định đến doanh thu tài chính và thị trường ở thành phố B.”
“Nếu anh muốn hỏi chuyện gì xảy ra, tôi chỉ có thể nói phía trên có người bảo đảm cho tập đoàn Giang Thị. Tôi cũng không biết rõ người đó là ai, trụ sở chính cũng không nói rõ. Cũng có thể bọn họ cũng không biết là ai.”
Tập đoàn Giang Thị kinh doanh không có bất cứ vấn đề gì, chủ yếu là vì muốn gài bẫy tập đoàn Hướng Thị dẫn đến tài chính xảy ra vấn đề, tạo ra hàng loạt hệ lụy.
Nếu ngân hàng không gây áp lực, còn hỗ trợ tài chính cho tập đoàn Giang Thị thì tập đoàn Giang Thị khôi phục lại hoạt động như trước cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Chẳng qua bây giờ không phải là thời điểm kinh tế có kế hoạch, huống chi nhà họ Giang làm những chuyện khiến mọi người nổi giận, theo lý thuyết phía chính phủ không nên nhúng tay vào.
Nhưng phía chính phủ nhúng tay vào, giúp nhà họ Giang rất nhiều, chỉ có thể nói có nhân vật lớn bảo đảm cho nhà họ Giang.
Mà cũng có thể nhân vật lớn này chính là người đưa Hạ Vũ Hào vào nhà giam.
“Tang lễ sắp bắt đầu, đừng uống nữa.” Hướng Quân đi tới cướp chai rượu trong tay Hạ Vũ Hào, lại đưa một chén canh đến trước mặt anh: “Canh giải rượu, uống đi.”
Hạ Vũ Hào vẫn mặc bộ quần áo mấy ngày trước, râu ria xồm xoàm, ánh mắt đỏ như máu, trên người đầy mùi rượu, giống như kẻ lang thang.
Anh nhìn bình rượu, không cướp lại như bình thường, nhưng cũng không uống canh giải rượu mà đẩy ra.
Hướng Quân cũng không ép anh, đưa canh giải rượu cho người làm sau lưng, nói với anh: “Đi thôi.”
“Ừm.” Hạ Vũ Hào khàn khàn lên tiếng, lảo đảo đi bên cạnh anh.
Tang lễ của Hướng Thu Vân đã được tổ chức, nhưng anh vẫn cảm thấy cô qua đời chỉ là một cơn ác mộng. Đến khi anh tỉnh mộng, cô vẫn ở bên cạnh gọi anh: “Hạ Vũ Hào.”
Hướng Quân không hồn bay phách lạc như anh, nhưng sắc mặt đầy mệt mỏi, không tốt hơn anh bao nhiêu.
Tang lễ tấp nập người, không có nhiều người như tang lễ của ông cụ Hạ, cũng không có những người quyền cao chức trọng. Nhưng có một chút giống nhau, những người đến tham gia tang lễ đều vui vẻ ra mặt, xem chỗ này là nơi phát triển mối quan hệ xã hội.