Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Ông nội Giang muốn bán cổ phần cho Phong lão gia tử sao?” Tống Như kinh ngạc nói: “Gần đây giá cổ phiếu của nhà họ Hướng tụt dốc không phanh, làm gì có ai muốn mua lại?”
Bây giờ Giang lão gia cũng không thể duy trì sự bình tĩnh nữa, đành phải đứng lên, “Hân Yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu mau nói đi! Không phải cháu nói có hai loại thuốc mới kia, bán cổ phần cho Phong lão gia tử sẽ không thành vấn đề sao?”
Cánh môi Giang Hân Yên run rẩy, mấy lần muốn mở miệng, nhưng không thể nói ra được một chữ.
“Thuốc mới gì chứ? Họ Tống nhà cháu bắt đầu lập nghiệp từ việc nghiên cứu và phát triển thuốc, rất chú ý đến động tĩnh trong ngành, nhưng cũng chưa từng nghe nói có ai đã nghiên cứu thành công loại thuốc mới nào cả!” Tống Như nói.
Chi trong nháy mắt, mặt Giang lão gia tử tái nhợt, “Cháu. . . cháu nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Ông nội Giang, không phải mọi người bị ai lừa chứ?” Tống Như hỏi.
Giang lão gia tử che ngực, nặng nề thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, “Giang, Hân, Yên!”
Ông cầm lấy mọi thứ xung quanh có thể lấy được, ném vào người Giang Hân Yên.
Đầu Giang Hân Yên bị đập trúng, trên tay trên người đầu có vết thương, nhưng không hề động đậy.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc, sẽ bị một kẻ không có đầu óc như Hướng Quân gài bẫy, hơn nữa cô ta còn tự mình nhảy vào!
Giết, tốt nhất là giết chết cô ta đi, ít nhất là như thế, cô ta cũng không cần ép phải mình tiếp nhận sự thật này!
Giang lão gia tử như bị điên, đôi mắt đỏ sậm, “Vì để Phong lão gia tử tin tưởng chuyện quỷ của cô, nên chỉ vay kỳ hạn trong bảy ngày! Ngày kia là đáo hạn, số cổ phần trong tay chúng ta, cô nói phải xử lý như thế nào đây?”
“Giang Hân Yên! Lần này nhà họ Giang thật sự đã bị cô chơi một vố rồi! Cô có biết lần này phải bồi thường bao nhiêu không?”
“Cút! Bây giờ cô cút cho tôi. . . từ chỗ này. . .”
Rầm!
Giang lão gia tử ngã thẳng xuống.