Con ngươi Lục Ngôn Sâm phản chiếu bóng dáng của cô, đột nhiên giống như bị bỏng.
Anh ta bỗng nhiên dời tầm mắt, lông mi nhanh chóng chớp hai lần: “Có thể. . . Có thể nghĩ cách khác.”
Hướng Thu Vân nghe vậy thì cười khổ một tiếng: “Nếu có cách khác thì tôi cũng sẽ không lựa chọn cách làm này.”
Cô cũng sẽ không đùa giỡn tính mạng của mình, nhưng bây giờ không có cách nào khác.
Lục Ngôn Sâm im lặng rồi đứng lên nói ra: “Cô muốn làm gì thì có thể nói với tôi, tôi giúp cô.”
Anh ta biết nói ra câu này có nghĩa là gì: Nếu anh ta giúp Hướng Thu Vân thì rất có thể sẽ mang phiền phức cho nhà họ Lục. Nhưng cho dù là bác sĩ hay là. . . Bạn bè, anh ta không thể nhìn cô đi vào con đường chết.
Hướng Thu Vân không hề nghĩ ngợi đã từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao.” Chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyện, cô tuyệt đối sẽ không kéo bạn của mình vào đó.
Ông cụ Hạ đang ở trong nhà vệ sinh, không khỏi suy nghĩ đến nhà họ Lục, Hướng Thu Vân bắt đầu đuổi người: “Anh ra bên ngoài đi, tôi hơi mệ nên muốn nghỉ ngơi.”
Cô đang lấy cớ đuổi người.
Lục Ngôn Sâm muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại biến mất: “Được, cô nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm.”
Lục Ngôn Sâm tự nhiên liếc nhìn nhà vệ sinh rồi gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Lúc anh ta nắm khóa cửa thì Hướng Thu Vân nói: “Bác sĩ Lục, cám ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Lục Ngôn Sâm xoay người, cổ họng bỗng nhúc nhích nói: “Qua hai tháng nữa, tôi phải đến nước Mỹ.”
Qua hai tháng nữa, tình hình của cô cũng đã ổn định.
Tin tức này quá mức đột ngột, Hướng Thu Vân sửng sốt một chút mới hỏi: “Đi công tác sao?”
“Không phải, có lẽ tôi sẽ ở đó mười năm.” Lục Ngôn Sâm nói ra: “Bên kia có rất nhiều bệnh viện tốt mời tôi, tôi ở đó sẽ có nhiều không gian phát triển hơn.”
Dường như anh ta có chút tình cảm nam nữ với cô, nhưng cô đã có một nửa kia, nguyên tắc và sự kiêu ngạo không cho phép anh ta chen chân vào tình cảm của người khác.
Cho nên lúc tình cảm này vừa chớm nở thì phải dập tắt ngay, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Mà khoảng cách là cách dập tắt hay nhất.
“Vậy tôi chúc mừng anh, bác sĩ Lục.” Hướng Thu Vân nhìn anh ta, cong môi cười.
Trên mặt cô đầy vết sẹo, lúc cười lên có vẻ hơi dữ tợn, nhưng đáy mắt của cô lại sáng lóng lánh, giống như ánh sao.
“Cảm ơn.” Lục Ngôn Sâm cũng cười với cô, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ có anh ta rời đi mà thôi, trong phòng bệnh vẫn còn đám vệ sĩ, trong nhà vệ sinh còn có ông cụ Hạ và hai vệ sĩ.