Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Tất cả mọi người đều ngây ra.


Bà Giang lo lắng đứng lên, “Ba? Ba ơi, ba sao vậy?”


“Sao thế này. . . chuyện gì thế này?” Lâm Điềm Điềm bị dọa tới mức hoảng sợ, sau khi hoàn hồn bỗng nhiên nhào vào người Lâm lão gia tử, gào khóc, “Mình ơi, Mình làm sao vậy? Mình mau tỉnh lại đi!”


Khó khăn lắm cô ả mới có được một cuộc sống tốt đẹp, nếu bây giờ lão già này chết, như thế sẽ phải trở lại thời gian cơ cực trước kia hay sao?


Không thể chết được, lão ta tuyệt đối không thể chết được!


“Mấy người còn ngu ngốc ở đó làm gì? Nhanh gọi xe cấp cứu đi!” Lâm Điềm Điềm điên cuồng hét lên với họ, “Hôm nay là các người mời cơm, nếu chồng tôi xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người!”


Lúc này Bà Giang cũng không thèm so đo những lời văng tục của cô ả, vội vàng nói với Giang Hân Yên: “Hân Yên, mau gọi 120 đi! Nếu ông ngoại con xảy ra chuyện, thì phải làm sao bây giờ?”


Người luôn bình tĩnh như Giang lão gia tử, lúc này cũng có chút hoảng hốt.


“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ ngất xỉu thôi, mọi người không cần phải căng thẳng” Giang Hân Yên đảo mắt quét qua một vòng, nhẹ nhàng nói.


Ông Giang và Giang lão gia tử liếc nhìn nhau, như đoán được gì đó, “Hân Yên, con chắc chắn sẽ không có chuyện gì chứ?”


“Chỉ là chút thuốc ngủ mà thôi.” Giang Hân Yên nói.


Bà Giang sửng sốt, “Con bỏ thuốc ông ngoại con để làm gì?”


“Không có gì, gần đây ông ngoại không được nghỉ ngơi tốt, cũng không chịu uống thuốc, con cho ông uống thuốc mà thôi.” Giang Hân Yên hiền lành nói.


Lâm Điềm Điềm không khóc nữa, đứng dậy vọt tới chỗ Giang Hân Yên, “Con điếm này, cô muốn làm gì? Có phải cô muốn hại chết chồng tôi, sau đó xử lý tôi đúng không?!”


Cô ả đưa tay muốn bóp cổ Giang Hân Yên.


Giang Hân Yên tránh đi, vỗ tay hai lần. Bốn tên đàn ông lực lưỡng đẩy cửa bước vào, mặt không đổi sắc giữ lấy Lâm Điềm Điềm.


“Thả ra! Các người thả bà đây ra!” Lâm Điềm Điềm liều mạng giãy dụa, “Hừ, ranh con, chờ chồng tôi tỉnh lại, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”


Giang Hân Yên tháo một chiếc bọc ghế ra, vo lại, tùy tiện nhét vào miệng cô ả.


“Mọi người cũng đã nhìn thấy, hiện giờ ông ngoại con bị ả đàn bà này mê hoặc, thần hồn điên đảo, nói không chừng ả sẽ làm liên lụy đến hai nhà Lâm, Giang ta. Nếu tiếp tục giữ ả lại, sẽ chỉ trở thành tai họa mà thôi.”


Trước kia Giang Hân Yên vẫn còn phải giả bộ trước mặt bọn họ, bởi vì cô ta sợ, bọn họ sẽ không thích con người thực sự của cô ta. Nhưng trải qua sự việc lần này, cô ta biết, đứng trước lợi ích, thích hay không thích chỉ là trò trẻ con.


Ông Giang và Giang lão gia tử liếc nhìn nhau, hai người nhỏ giọng nói vài câu.


“Nhân viên phục vụ bỏ thuốc vào rượu, chúng ta đều ngất đi, lúc tỉnh lại đã phát hiện không thấy cô Lâm đâu, có lẽ là bị kẻ thù nào đó bắt đi.” Giang lão gia tử ho khan một tiếng, chậm rãi nói.


Giang Hân Yên cười cười, “Mọi người cứ từ từ ăn mừng, con sẽ đi tìm kẻ cướp đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK