Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nhà hàng Tinh Thụy.
Người nhà họ Giang, Lâm lão gia tử và Lâm Điềm Điềm đều có mặt.
“Cạn ly!” Giang lão gia tử nâng ly rượu, cụng ly với mọi người. Tâm trạng ông rất tốt, một hơi uống cạn, giơ ly rỗng lên cho tất cả xem.
Mọi người ai nấy cũng nịnh nọt ông càng già càng khỏe mạnh.
Lâm Điềm Điềm cười duyên một cái, cũng tán dương theo mọi người “Giang lão gia tử, người trẻ bây giờ cũng chẳng có mấy ai có thể so được với ông, mau, tôi cũng kính ông một ly!”
So về bối phận, cô ả cũng coi như là bề trên, nên ngồi cùng một chỗ với Lâm lão gia tử và Giang lão gia tử, cô ả hơi nghiêng người ngả vào ngực Giang lão gia tử.
Trên bàn, sắc mặt mọi người đều khó coi, nhưng phải nể mặt Lâm lão gia tử, nên không nói gì.
Đáy mắt Giang Hân Yên lộ vẻ không ưa nổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Cô ta đã nhẫn nhịn người ả đàn bà ngu ngốc này quá lâu rồi, nhưng hôm nay, cô ta không cần phải tiếp tục nhịn nữa!
Giang lão gia tử cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, cầm lấy ly rượu Lâm Điềm Điềm đưa, sau đó nâng ly với Giang Hân Yên, “Mau, Hân Yên, cháu cũng uống với ông một ly đi, chuyện lần này cháu làm rất tốt!”
“Ông nội quá khen rồi ạ.” Giang Hân Yên nhẹ nhàng cười, cụng ly với ông.
Nhưng trái lại Lâm lão gia tử không quá vui mừng như những người khác, “Có được cổ phần của nhà họ Hướng và những dự án này, đúng là chuyện đáng ăn mừng. Nhưng chú Giang này, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đừng nên quá lơ là.”
“Điều ông ngoại nghĩ, cháu và ông nội cũng đều nghĩ tới. Chuyện này cháu đã điều tra tất cả rất kỹ càng, sắp xếp ổn thỏa, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, ông cứ yên tâm đi ạ.” Giang Hân Yên nhẹ nhàng nói.
Giang lão gia tử cũng cảm thấy Lâm lão gia tử lo lắng dư thừa, “Rồi chúng ta cũng sẽ bán số cổ phần kia đi, có thể xảy ra vấn đề gì chứ! Anh Lâm, chuyện công ty, anh không hiểu rõ, đừng lo lắng mất công!”
“Đúng thế, ông ngoại, đúng là ông giỏi thư pháp, nhưng nói đến việc làm ăn, nói hơi khó nghe, ông chắc chắn kém hơn ông nội cháu.” Giang Hân Yên tiếp tục trấn an.
Lần này Lâm lão gia tử không nói gì nữa, nhưng Lâm Điềm Điềm lại bất mãn, “Chồng tôi cũng chỉ quan tâm tới mọi người mà thôi, thái độ của mọi người với ông ấy như vậy là thế nào?”
Rầm!
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang lão gia tử bị người khác chỉ thẳng mặt mắng như vậy, lập tức đập chiếc ly lên bàn, mặt mày xanh mét.
“Mình à, ông ta hung dữ với em!” Lâm Điềm Điềm kéo tay Lâm lão gia tử nũng nịu.
Lâm lão gia tử an ủi cô ả vài câu, nói với Giang lão gia tử: “Gia cảnh Điềm Điềm nghèo khó, không ai dạy cô ấy cách nói chuyện, chú Giang đừng để bụng.”
Ông xin lỗi hồi lâu, chuyện này mới được cho qua.
Giang Hân Yên nhìn thấy, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Khi cô ta xảy ra chuyện, ông ngoại không bảo vệ cô ta, thế nhưng bây giờ lại chịu bảo vệ ả đàn bà bẩn thỉu này!
Nhưng không sao, sẽ nhanh thôi, Lâm Điềm Điềm sẽ không thể phách lối như vậy được nữa!
Nhân lúc Giang lão gia tử đang vui vẻ, Giang Hân Yên nhẹ giọng nói: “Ông nội, nếu chuyện này thành công, cháu cũng miễn cưỡng được tính là lấy công chuộc tội, ông có thể cho cháu quay trở lại công ty tiếp tục làm việc được không?”
Giang lão gia tử không lập tức trả lời, mà hỏi: “Minh Thắng đâu? Sao đến bây giờ vẫn chưa tới?”
“Theo cháu thấy, anh ấy cảm thấy hổ thẹn với Hướng Thu Vân, hơn nữa hình như chưa vẫn dứt tình với cô ta, cháu lo sau khi anh ấy biết chuyện, sẽ nói cho Hướng Thu Vân. Đến lúc đó, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.”
Giang Hân Yên cắn môi, “Cho dù ông không đồng ý, vì đề phòng gặp phải sự cố, cháu vẫn sẽ làm như vậy.”
“Cháu làm không sai!” Giang lão gia tử nói: “Nhà họ Giang sao lại sinh ra một đứa không gánh vác được như vậy?”
Bà Giang còn muốn thay con trai nói đôi câu, nhưng bị ông Giang ngăn lại.
“Lúc trước để cháu ở nhà, cũng vì muốn cháu ngẫm lại lỗi lầm. Trong khoảng thời gian này, hẳn là cháu đã suy nghĩ rõ ràng, chờ sau khi bán được số cổ phần của tập đoàn Hướng thị, cháu về công ty tiếp tục làm giám đốc tài chính đi.” Giang lão gia tử nói.
Nghe vậy, trong mắt Giang Hân Yên lộ vẻ vui mừng, “Cảm ơn ông nội!”
Cô ta kính Giang lão gia tử một ly, sau đó lại rót thêm một chén, nói với Lâm lão gia tử: “Ông ngoại, cháu đã suy nghĩ kỹ, những lời trước đó của ông đều vì tốt cho cháu, lúc ấy là do cháu hồ đồ, mới tranh cãi với ông. Xin ông tha thứ cho đứa cháu này!”
“Được.” Lời này của cô ta khiến Lâm lão gia tử rất hài lòng, ông nâng ly rượu lên cụng ly với cô ta một cái, học Giang lão gia tử, uống một hơi cạn sạch.
Nhưng hình như ly rượu kính này, không đúng cho lắm.
Ông đang định hỏi, rượu này nồng độ có phải quá cao rồi không, chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, rầm một tiếng, ông ngã sấp xuống mặt bàn.