—
“Cô muốn tôi tin cô cũng không phải là không thể được.”
Trái tim cô Hướng Thu Vân nhảy lên, luôn cảm thấy bà ta sẽ không đưa ra đề nghị tốt gì.
Quả nhiên: “Người đàn ông không thể nào chấp nhận được người phụ nữ của mình xảy ra quan hệ với người khác. Nếu đứa bé trong bụng cô không còn, cô lại xảy ra quan hệ với người đàn ông khác. Dù Vũ Hào biết cô bị cưỡng bức cũng sẽ không thể nào tha thứ cho cô.”
“!”
Bà ta muốn phá đứa bé trong bụng cô, còn muốn ép cô quan hệ với người đàn ông khác?
Bên tai Hướng Thu Vân ong ong, cô ngồi ở ghế phụ cách rất gần với tài xế. Cô nghe Diêu Thục Phân nói xong thì nhanh chóng nghiêng người qua mở khóa cửa, sau đó mở cửa xe chạy ra ngoài.
Không ai có thể động vào con của cô !
“Bắt cô ta lại.” Diêu Thục Phân không hề động đậy, ra lệnh với vệ sĩ bên ngoài.
Vệ sĩ gật đầu, lập tức ngăn cản Hướng Thu Vân.
“Cứu — ưm!”
Bên ngoài nhiều người, Hướng Thu Vân muốn lên tiếng kêu cứu, nhưng cô vừa kêu lên thì bị vệ sĩ bịt miệng lại.
Nhưng cô vừa kêu lên thì cũng đủ lớn khiến có mấy người nhìn lại.
Hướng Thu Vân còn ôm một chút hi vọng, nói không chừng mấy người này sẽ tới cứu cô hoặc là giúp cô báo với Hạ Vũ Hào và anh trai.
Nhưng khi mấy người này quay đầu đi thì mọi hy vọng của cô vụt tắt.
Bùi tổng, Tống tổng, Chung tổng, còn có bà Giang và Giang tổng, bọn họ sẽ không giúp cô!
Giống như cô cô suy đoán, mấy người thấy cảnh này thì nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, giả vờ như không thấy. Mẹ Giang còn cười trên nỗi đau của người khác, tranh thủ kéo mấy người kia đi.
Cô không thể bỏ cuộc như vậy!
Hướng Thu Vân dùng hết sức cắn vệ sĩ một cái, sau đó đá vào đầu gối và chỗ hiểm của anh ta.
Vệ sĩ trắng bệch, hai chân co lại khom lưng xuống, trên mặt đầy đau khổ.
Hướng Thu Vân nhân cơ hội này vừa che bụng vừa chạy đi.
Đây là là con của cô và Hạ Vũ Hào, cô sẽ không để đứa bé xảy ra chuyện!
“Cứu — “
Hướng Thu Vân còn chưa nói xong chữ cứu thì trên cổ tê rần, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Lúc những người khác còn chưa kịp thấy rõ cô là ai thì đám vệ sĩ chạy tới đưa cô lên xe, cùng với xe Diêu Thục Phân rời đi.
Hướng Quân trò chuyện xong với bộ trưởng thì nhìn xung quanh không thấy Hướng Thu Vân.
Kỳ lạ, cô đi đâu mà không nói cho anh ta một tiếng?
Anh lấy điện thoại ra, liên tục gọi hai cuộc không được. Đúng lúc Nhậm Gia Hân đi tới, anh ta hỏi: “Cô Nhậm, cô có thấy em gái tôi không?”
“Nửa giờ trước tôi có gặp, cô ấy đi với núi băng, sau đó tôi không thấy! Sao vậy?” Nhậm Gia Hân nói chuyện còn nhìn xung quanh một lần, nhưng không thấy người: “Cô cùng Đại Băng Sơn đi rồi sao?”
Quá đáng tiếc cô ấy cảm thấy đi quán bar không tiện, còn muốn mua đồ đến nhà Hướng Thu Vân chúc mừng với cô!
“Không có việc gì, tôi đi tìm em ấy.”
Người tham gia tang lễ đã rời đi nhiều, nếu Hướng Thu Vân còn ở đây thì có thể nhìn thấy.
Nhưng Hướng Quân tìm nửa ngày cũng không tìm thấy, anh ta lo lắng tiếp tục gọi cho Hướng Thu Vân.