Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!



“Người phụ nữ của anh có thể mang theo vệ sĩ, chúng tôi không thể dẫn người theo sao?” Chung Thiệu Ninh còn tưởng rằng Bùi Tung lợi hại thế nào, không ngờ lại nhát gan như thế, anh ta hơi không kiên nhẫn.
Bùi Tung không vội ra mặt như anh ta, chỉ đứng bên cạnh anh ta nhìn phản ứng của Hạ Vũ Hào.
Lần này anh ta đến muốn tính sổ với Hướng Thu Vân và thăm dò nhà họ Hạ.
Ai cũng nói nà họ Hạ có liên quan đến thí nghiệm trên người nên sẽ lập tức sụp đổ, nhưng tin tức này chính xác bao nhiêu thì không có ai chắc chắn được.
Nếu như anh ta lần này động vào Hướng Thu Vân, nhà họ Hạ không có ai ra mặt thì xác suất xảy ra chuyện lớn hơn. Nhà họ Bùi có thể chuẩn bị vào thị trường của nhà họ Hạ, chia những khách hàng lớn của tập đoàn Hạ Thị với các công ty khác.
Hạ Vũ Hào chỉ liếc Chung Thiệu Ninh một chút, lạnh nhạt nói: “Tôi nể mặt lần này nhà họ Chung giúp đỡ nên sẽ không so đo lời anh vừa nói.”
“Anh không so đo à, vì sao lại không so đo? Không lẽ không dám sao?” Chung Thiệu Ninh đứng lên, đẩy tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất.
Đồ vật rơi xuống đất, Hạ Vũ Hào nhìn mặt đất hỗn độn thì vẻ mặt lạnh xuống.
Chung Thiệu Ninh vốn không sợ: “Anh trưng vẻ mặt này làm gì, giả vờ cái gì? Những người kia đang giám sát anh, anh chỉ tạm thời ra khỏi tù. . .”
Ầm!
Hạ Vũ Hào dùng chân đạp xuống đất.
Không biết anh có cố ý hay không, Chung Thiệu Ninh ngã xuống đống hỗn độn, có mảnh vỡ đâm vào người anh ta, anh ta đau đến toát mồ hôi lạnh, không ngừng hít hà.
“Miệng sạch sẽ một chút, tôi không thích người khác nói lời thô tục.” Hạ Vũ Hào thu chân lại, ngồi xuống ghế sô pha.
Hướng Thu Vân nghe thấy tiếng động dưới lầu thì lo lắng anh xảy ra chuyện, cô vội vàng đi xuống thấy anh bình yên vô sự ngồi trên ghế thì mới thở phào nhẹ nhõm, dùng tốc độ bình thường đến trước mặt anh.
“Ở đây có chút ầm ĩ, em lên lầu nghỉ ngơi trước đi.” Hạ Vũ Hào nhìn thấy cô thì vẻ mặt dịu đi một chút. Anh kéo tay cô, cẩn thận đá mảnh vỡ qua một bên.
Hướng Thu Vân liếc mấy người cầm dao và côn trong tay thì cười cười: “Thời gian còn sớm, em đi lên cũng không nghỉ được, em ngồi ở đây với anh.”
Bọn họ nói chuyện, Bùi Tung và mấy đàn em kéo Chung Thiệu Ninh lên.
Trên người Chung Thiệu Ninh có hai ba chỗ bị thương, chảy rất nhiều máu, anh ta oán hận nhìn Hạ Vũ Hào: “Nhà họ Hạ mấy người còn liên quan đến thí nghiệm trên người, còn tưởng rằng có thể tung hoành như trước sao? Qua một thời gian nữa, sợ là tập đoàn Hạ Thị sẽ biến mất!”
“Sau này tôi không biết thế nào, nhưng hiện tại tôi có thể khiến anh biến mất khỏi mắt mình.” Hạ Vũ Hào ra hiệu cho đám vệ sĩ, lập tức có hai người giữ lấy Chung Thiệu Ninh, định ném anh ta ra ngoài.
Bùi Tung vẫy tay, mười mấy đàn em vây quanh bọn họ.
Nếu đám đàn em này là vệ sĩ thật sự là tốt, tối ít nhất còn biết ra tay nặng nhẹ, nhưng trên người bọn họ đầy hình xăm, tóc đủ màu, có lẽ bọn họ chỉ là đám lưu manh.
Những người này không có kiến thức cơ bản, chỉ đánh bậy đánh bạ, rất dễ đối phó. Nhưng bọn họ sẽ không biết nặng nhẹ, nếu đánh thật thì gây ra mạng người cũng là chuyện rất bình thường.
Hạ Vũ Hào nhíu mày lại, bảo vệ Hướng Thu Vân ở trong lòng.
Vừa rồi anh nên ép cô lên lầu, nếu lát nữa đánh nhau, không cẩn thận làm cô bị thương, đến lúc đó người đau lòng là anh!
“Hạ tổng, gần đây tập đoàn Hạ Thị không tốt lắm, cậu hai Chung cũng không phải nói dối. Nếu chuyện thí nghiệm trên người này được truyền ra ngoài, đến lúc đó chưa biết được nhà họ Hạ và nhà họ Chung ai mạnh hơn, anh nên khách sáo với cậu hai Chung một chút.”
Mắt hồ ly của Bùi Tung nhếch lên, tâm trạng không tệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK