Cô mỉa mai làm cho sắc mặt ông cụ Hạ càng khó coi hơn, nhưng ông ta cũng không tiếp tục đề tài này: “Vũ Hào không tin, vậy cô lại đi một chuyến nữa.”
Cho dù thế nào cũng phải làm cho Vũ Hào điều tra mới được.
Hiện tại tập đoàn Hạ Thị nằm trong tay Vũ Hào, chỉ có Vũ Hào mới có thể ngăn được người kia!
“Những quân nhân vẫn còn giám sát Hạ Vũ Hào, hai lần trước tôi tìm Hạ Vũ Hào thì bọn họ đã nhìn thấy. Lần trước cô phái nhiều người bảo vệ tôi như vậy đã làm cho bọn họ chú ý, nếu tôi lại đi nữa thì bọn họ sẽ điều tra ra thân phận của tôi.”
Nếu thân phận của cô bị lộ, đến lúc đó bọn họ sẽ nói với Hạ Vũ Hào, chắc chắn sẽ gây ra phiền phức không nhỏ.
Ông cụ Hạ khinh thường cười cười: “Bọn họ muốn điều tra thì cứ làm, bọn họ có thể điều tra ra thân phận của cô thì đó là bản lĩnh của bọn họ!”
Ông ta nói như vậy, Hướng Thu Vân vẫn không tin tưởng lắm. Cô lại hỏi ông cụ Hạ làm những chuyện đó có bảo đảm thân phận của cô không bị lộ hay không.
Ông cụ Hạ bị cô chất vấn thì không kiên nhẫn còn có tức giận, nhưng trước mắt chỉ có cô mới làm được chuyện này, cuối cùng ông ta không tình nguyện giải thích một lần.
Ông ta làm việc không có vấn đề gì, Hướng Thu Vân do dự một chút thì đồng ý. Ông cụ Hạ vẫn cho hộ lý đưa cô đi tìm Hạ Vũ Hào.
Nhưng lần này Hướng Thu Vân ở bên ngoài đợi hơn bốn tiếng nhưng Hạ Vũ Hào vẫn không gặp cô.
Chỉ có phó tổng giám đốc Lý đi ra nói khách sáo một câu: “Xin lỗi cô Quan, tâm trạng của Hạ tổng không được tốt, không muốn tiếp người ngoài.”
Hướng Thu Vân và ông cụ Hạ đều cảm thấy Hạ Vũ Hào sẽ không dễ dàng tin tưởng cô, nhưng không ngờ lại không gặp được anh.
Cô do dự một chút hỏi: “Vậy anh có tiện dẫn tôi đi gặp mẹ Hạ tổng hoặc là người nhà họ Hạ khác không? Chuyện này rất quan trọng.”
Hai mắt phó tổng giám đốc Lý lóe sáng, bất đắc dĩ nói: “Thật ngại quá, Hạ tổng đã thông báo không cho phép tôi đưa cô đi gặp bất cứ ai.”
“Tôi biết rồi, làm phiền anh.” Anh ta đã nói đến đây thì cô ở lại cũng không được gì. Hướng Thu Vân nhíu mày ra hiệu hộ lý đưa cô rời đi.
Nếu không thể đi con đường lời nói, có lẽ. . . Cô có thể thử liên lạc với bác gái, Hạ Vũ Hào sẽ nghe lời bác gái.
Nhưng lúc cô nghĩ đến chuyện này thì phó tổng giám đốc Lý gọi cô: “Cô Quan, cô chờ một chút, tôi còn có một việc.”
“Hả?”
“Hạ tổng nhắn tôi nói với cô, anh ấy không thích người dây dưa không thôi. Cô đừng thử liên lạc với người nhà họ Hạ khác, nếu không. . .” Phó tổng giám đốc Lý nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến cô, cô đừng nhúng tay vào.”
Anh ta chưa nói xong nhưng Hướng Thu Vân hiểu.
Nếu cô làm trái lời Hạ Vũ Hào thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Lúc Hướng Thu Vân ra ngoài thì trời râm mát, lúc này bông tuyết đã bắt đầu rơi xuống. Có mấy bông tuyết rơi xuống lông mi cô, tan đi rất nhanh, có chút lạnh.