Nếu tình huống của cô có thể khôi phục như lúc ban đầu, vậy có nghĩa là không khác gì với đổi khuôn mặt. Có thể sao? Ít ra hiện tại không thể làm được.
Cô không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được sau khi cô nghe xong thì trên thân tỏa ra sự chán nản.
Lục Ngôn Sâm hối hận đã nói với cô những điều này, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Cô ăn thêm nữa đi.”
Cốc cốc cốc!
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Y tá đi đến: “Bác sĩ Lục, có bệnh nhân tìm anh.”
“Bác sĩ Lục đi làm việc trước đi.” Giọng Hướng Thu Vân rất khàn khàn, không sợ y tá nhận ra giọng của cô.
Y tá nghe thấy giọng của cô mới phát hiện có người nằm trên giường bệnh, sau khi cô ta nhìn thấy cô thì bị dọa đến khẽ run rẩy, vô thức lùi lại.
“Ừm, cô đút cho. . . Bệnh nhân này.” Lục Ngôn Sâm muốn nói là cô Hướng, lời đến bên miệng lại phải sửa lại.
Y tá không muốn làm trái lời anh ta, nhưng lại sợ dáng vẻ của Hướng Thu Vân, không dám đồng ý.
Lục Ngôn Sâm thấy vậy thì nhíu mày, cầm lại chén cháo đã đặt xuống: “Cô nói với chủ nhiệm là tôi có việc, sắp xếp bác sĩ khác đi.”
Bệnh nhân kia chỉ đích danh bác sĩ Lục, y tá có chút khó khăn: “Nhưng. . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, hiện tại tôi có việc không đi được, sắp xếp bác sĩ khác đi.” Lục Ngôn Sâm cắt ngang, tiếp tục cho Hướng Thu Vân ăn.
Hướng Thu Vân quay đầu tránh đi, bởi vì cuống họng đau, nói chuyện rất chậm: “Bác sĩ Lục đi làm việc đi, sắp xếp hộ lý đến chăm sóc cho tôi là được rồi.”
“Có bác sĩ khác rồi, không cần tôi phải đi qua. Há miệng.” Hộ lý trong bệnh viện thế nào, Lục Ngôn Sâm biết rõ hơn bất cứ ai.