Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 563: Dù sao thì Giang Hân Yên trước kia là bạn của tôi
“Thật quá không biết xấu hổ, tính toán người ta như vậy còn muốn người ta cảm tạ mình, tôi nhổ vào!”
“Trông giống như một Bạch Liên Hoa, thật đáng ghét!”
“Tôi ghét loại người tính kế sau lưng người khác, đã đào góc tường khuê mật thì thôi đi, còn vu oan hãm hại người ta!”
Đối với những việc như khuê mật đào góc tường này, phụ nữ luôn bận tâm hơn đàn ông.
Giang Hân Yên nghe rõ, nụ cười trên mặt ngưng trọng, sắc mặt có chút khó coi.
“Giá trị thị trường của tập đoàn Giang thị đã bị thu hẹp gần 20%, Vũ Hào cũng lựa chọn ở bên cạnh tôi, tôi cũng không bị tổn hại gì đáng kể.”
“Dù sao thì Giang Hân Yên cũng là bạn của tôi trước đây, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy quá buồn, nên đừng nói gì cô ấy.” Hướng Thu Vân ngượng ngùng nhìn các cô gái nói.
Một cô làm ra trò giả lả lơi trên mặt đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi ghét nhất là Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa như cô. Cô bị kẻ khác ức hiếp, cô lại phải tha thứ cho người ta.” Nhớ ăn không nhớ đòn mà.”
“Cô nói cô không bị tổn hại gì đáng kể. Hai năm tù là sao? Tôi đã xem ảnh rồi. Trên người cô có nhiều vết sẹo. Chắc là cô đã bị đánh trong tù!”
Một cô gái khác bực bội nhận lấy, “Ừ, đừng có bị người đàn bà xấu xa này lừa gạt! Nếu thật sự biết mình sai thì cô ấy nên chủ động làm đơn xin đi tù hai năm và trải nghiệm những gì cay đắng đau khổ cô đã trải qua.”
Giang Hân Yên cúi đầu, không nhìn rõ được vẻ mặt của cô.
Hướng Thu Vân khẽ thở dài, chua xót nói: “Quên đi, dù sao cô ấy cũng từng là bạn của tôi, tôi cũng không vui vẻ gì khi cô ấy như vậy.”
Phập!
Giọng nói vừa rơi xuống, Giang Hân Yên chật vật quỳ trên mặt đất, hai tay chống trên xe lăn, vẻ mặt thành khẩn, “Thật sao? Chỉ cần tôi ngồi tù hai năm, cô sẽ tha thứ cho tôi sao?”
Nghe những gì cô ấy nói, ba cô gái im lặng và nhìn nhau.
Giang Hân Yên nghiêm túc mà chua xót nói: “Thật ra tôi đã từng nói mình muốn ngồi tù để bù đắp lỗi lầm. Chỉ là sức khỏe của tôi không tốt. Ba mẹ tôi không đồng ý lắm. Nếu tôi đi tù và cô tha thứ cho tôi, tôi sẽ đi ngay bây giờ! ”
Câu cuối cùng mang tính quyết định.
“Thật sao?” Hướng Thu Vân trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, sau đó do dự: “Nhưng tôi không thể nhìn cô vào tù như vậy.”
Giang Hân Yên cắn môi, “Tôi ngồi tù cũng không được, không ngồi tù cũng không được, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.”
“Dù sao cô cũng từng là bạn của tôi. Tôi nhìn cô vào tù oan uổng như vậy. Hơn nữa … Hơn nữa tôi cũng không biết có phải cô đang tính toán tôi hay không. Vừa mới vào, cô liền giả bộ … bệnh nặng tái phát rồi cô còn nói tôi là kẻ ác, cô mà làm chuyện này thì tôi ngàn vạn cái miệng, cũng không giải thích được rõ ràng. ”Hướng Thu Vân lộ vẻ khó xử.
Một vài cô gái nhìn thấy Giang Hân Yên thành khẩn như vậy nên trong lòng vẫn có chút rung động, cảm thấy đối phương có lẽ thật sự biết mình sai.
Nhưng vào lúc này, nghe được Hướng Thu Vân nói lời này, mấy người lại đối với Giang Hân Yên khinh thường.
Vâng, ai biết được lần này con chó cái đầy mưu mô này có phải tính toán làm vậy không!
“Đứng dậy đi, đừng quỳ nữa, nếu có người hiểu lầm tôi bắt nạt cô, tôi sẽ rất buồn.” Hướng Thu Vân bước lên trước, định đỡ cô, nhưng bước tới cô đã lùi lại.
Cô nhờ một số cô gái giúp đỡ: “Tôi thường cảm thấy yếu sau khi mang thai. Cô có thể giúp tôi đỡ cô ấy được không?”