Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ đề trở nên nặng nề hơn.
Triệu Phương Loan cười, nói: “Cậu cũng đừng nói nhà họ Hướng không còn như trước, có sự hỗ trợ của Phong lão gia tử, tập đoàn Hướng thị sẽ ngày càng tốt lên thôi. Hơn nữa gần đây cậu biểu hiện năng lực rất khá, mọi người đều rõ, chỉ có cậu là tự đánh giá thấp năng lực của mình.”
“Dì khen ngợi ta như vậy, cháu thấy rất ngại.” Lần đầu Hướng Quân được các trưởng bối khen ngợi, hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Mọi người nói chuyện phiếm một lát, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng.
Mấy lần cậu hai của Hạ Vũ hào mở miệng, đều bị người cắt ngang, cuối cùng đành húng hắng, lớn tiếng nói: “Vũ Hào, cậu có chuyện muốn nói với cháu, cháu ra ngoài đi.”
“Anh hai, bây giờ sức khỏe của thằng bé không tốt lắm, có chuyện gì, không thể để sau hãy nói sao?” Triệu Phương Loan hỏi.
Cậu hai của Hạ Vũ Hào muốn nói lại thôi.
“Chỉ bị chấn thương nhẹ ở đầu thôi, cũng đâu bị bệnh gì lớn.” Hạ Vũ hào xuống giường, nói: “Hơn nữa hôm nay cháu đã nổ súng giết ba người, xử lý sau cũng được, còn phải phiền đến cậu hai”
Ánh mắt cậu hai của Hạ Vũ Hào chợt lóe, thuận theo nói, “Ừ, Vũ Hào nói đúng. Chuyện này không cần mất nhiều thời gian, sau này xử lý cũng được.”
“Có vài việc về Vũ Hào cháu không rõ lắm, cháu muốn đi cùng mọi người.” Hướng Thu Vân luôn cảm thấy lời cậu hai của Hạ Vũ Hào có ý khác, hình như là chuyện không tốt lắm.
Nhưng cô còn chưa đứng lên, thì đã bị Hạ Vũ Hào đè xuống, “Vết thương trên người em còn chưa khỏi hẳn, đừng chạy lung tung, chăm sóc vết thương cho tốt, chờ em khỏe lên, chúng ta sẽ kết hôn.”
Anh xoay người, khẽ hôn lên trán cô một cái, “Ngoan, nghe lời. Không hiểu chuyện gì thì gọi cho anh.”
Hướng Thu Vân cũng biết với vết thương trên người cô không nên đi lại nhiều, cô mấp máy môi, miễng cưỡng gật đầu.
Nhưng lúc Hạ Vũ Hào vừa mở cửa, cô gọi anh lại, “Em không đi cũng được, nhưng nếu có chuyện gì, anh phải nói với em.”
“Được.” Hạ Vũ Hào nở nụ cười với cô, “Có cậu hai, anh sẽ không sao, em đừng lo.”
Nói xong hai người liền ra ngoài.
Mãi cho đến khi cửa đóng lại, Hướng Thu Vân không nhìn thấy Hạ Vũ Hào nữa, cô mới thu lại ánh mắt, kết quả vừa quay đầu, vừa khéo đối diện với đôi mắt u oán của anh cô.
Cô hơi mờ mịt, “Sao thế?”
“Không sao.” Hướng Quân đen mặt, nhả ra hai chữ.
Trước kia em gái sẽ chỉ quan tâm một mình anh, bây giờ lại thêm một Hạ Vũ Hào…
Hướng Thu Vân, “. . .”
“Anh, mấy người Chu Hồng không màng nguy hiểm giúp đỡ em, khi nào anh đi trả xe thì thay em cảm ơn họ.”
Hướng Quân không có thời gian tranh giành tình cảm với Hạ Vũ Hào, “Chu Hồng này nhìn là biết người ngại phiền phức, lần này lại đi giúp em đúng là không dễ.”
Anh suy nghĩ nghĩ, nói: “Anh cho cô ấy và hai người kia một khoản tiền, rồi sắp xếp công việc tốt cho họ, thế nào?”
Lần này họ đã cứu Thu Vân, anh sẽ không keo kiệt.
Hướng Thu Vân gật đầu, nói: “Chiếc xe kia cũng trả lại đi. Phai cảm ơn họ thật tốt, đừng để họ lại nghĩ rằng, anh lấy tiền xua đuổi người ta.”
“Được được được, anh biết rồi! Anh sẽ giới thiệu Chu Hồng với mấy bạn thân của anh, như thế đã đủ chân thành chưa?”
Không phải anh xem thường Chu Hồng, hay muốn cô be mặt, chủ yếu vì trước đây cô ấy quen biết em gái anh, vì biết họ là người có tiền. Anh cũng chỉ là dựa vào sở thích của người ta để cảm ơn mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK