Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 571: Em đã nghĩ đến hậu quả của việc lừa dối ông nội chưa?
Hạ Vũ Hào nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, cô nhìn lại anh, vẻ mặt nhàn nhạt.
Một lúc sau, anh thu hồi ánh mắt trước, khởi động xe, “Mặc kệ em nghĩ như thế nào, chỉ có thể cùng anh cả đời.”
Hướng Thu Vân không trả lời câu này, mà nhìn xe cộ ngoài cửa sổ nói: “Tôi dọa Giang Hân Yên. Cô ấy rất khó chịu, còn tưởng rằng tôi không có thai. Mấy ngày nay ông nội anh hẳn là sẽ đến gặp chúng ta.”
“… Em tính toán cô ấy?” Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Phản ứng của anh khiến Hướng Thu Vân nhíu mày, “Cô ấy tính toán tôi nhiều lần như vậy, tôi không thể tính cô ấy sao?”
“Tất nhiên là em có thể.” Anh chỉ không mong đợi điều đó.
Hạ Vũ Hào hơi câu khóe môi dưới, vung một tay, sờ sờ đầu cô vài cái, “Làm tốt lắm.”
Hướng Thu Vân muốn trốn đi, nhưng ngay lúc tay anh rơi xuống đầu cô, cô mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Lúc này, điện thoại rung lên đột ngột.
“Trong túi quần bên phải.” Hạ Vũ Hào quay đầu liếc nhìn Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân hừ một tiếng, đưa tay tới lấy, cùng lúc đó, chiếc xe đối diện xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, Hạ Vũ Hào đánh tay lái, thân thể cô theo quán tính dựa vào xe, tay tình cờ đặt tay lên chỗ mà không nên đặt.
Thứ đó giống như ma thuật, chỉ trong vài giây, từ mềm thành cứng.
Hướng Thu Vân thân thể cũng trở nên cứng ngắc, hai tay nóng rực, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ Hào, lại thấy sắc mặt của anh vẫn như trước, tựa hồ người phản ứng hoàn toàn không phải anh.
“Ngoan, nếu sờ không đủ trở về nhà lại sờ.” Thấy cô hồi lâu không nhúc nhích, Hạ Vũ Hào quay đầu lại nói.
Hướng Thu Vân, “…”
Sau khi hai người ở bên nhau lâu như vậy, anh chưa bao giờ nói qua lời kiểu ngoan, cưng à, bảo bối à, đột nhiên nghe anh nói câu này vào lúc này, cô cũng không nổi da gà như cô nghĩ, nhưng trong lòng lại có một cảm giác không nói nên lời.
Giống như là … ngọt ngào?
Điện thoại vẫn rung.
Hướng Thu Vân mím môi lấy điện thoại ra, nhìn thấy ID người gọi đến, cô hơi nhíu mày, “Ông nội.”
Nó đến nhanh hơn cô nghĩ.
Hạ Vũ Hào gật đầu, cô kết nối điện thoại, đưa điện thoại vào tai anh.
“Bây giờ đang ở nơi nào? Lập tức lăn qua đây ngay!” Hạ lão gia tử rống to, ngay cả khi không có mở loa ngoài nhưng Hướng Thu Vân cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Hạ Vũ Hào sắc mặt không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Nếu cháu lăn trở về, e rằng ông sẽ phải đợi đến ngày mai. Ông nội có đủkiên nhẫn không?”
“Đừng ở chỗ này nói bậy! Nhiều nhất nửa giờ sau, ta muốn gặp ngươi và Hướng Thu Vân!” Hạ lão gia tử giận dữ rống lên, cúp điện thoại. (Ông cháu mà ghét như chó vs mèo í, ta ta ngươi ngươi, hổng lẽ dịch mày tao)
Hướng Thu Vân cất điện thoại, cất tạm vào túi xách.
“Em đã nghĩ đến hậu quả của việc lừa dối ông nội chưa?” Hạ Vũ Hào nói.
Hướng Thu Vân vuốt nhẹ bụng dưới, lông mày tái nhợt, “Tôi hiện tại không có lừa gạt.”
“Em nghĩ đứa con trong bụng có thể bảo vệ em sao? Nếu bây giờ những người khác của Hạ gia cũng mang thai, đứa trẻ trong bụng em đối với ông nội cũng vô nghĩa.” Hạ Vũ Hào nói: “Em học phản kích là chuyện tốt. Nhưng đừng vì tính toán Hân Yên mà đem chính mình vào nguy hiểm, chỉ có thể nói dm không đủ tư cách khiêu chiến Hân Yên. ”
***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK