Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Dì sợ cháu biết sẽ lo lắng, không dám nói cho cháu, kết quả cháu vẫn biết. Cháu đừng để ý chuyện này, nhà họ Hạ và nhà họ Triệu sẽ không ngồi yên đâu, chỉ cần không làm chuyện này thì Hàn Xuyên sẽ nhanh chóng được ra ngoài.”
Hướng Thu Vân nghe giọng điệu của Triệu Phương Loan giống như chỉ là chuyện nhỏ, cuối cùng cô không còn luống cuống nữa.
Cô và Triệu Phương Loan nói thêm mấy câu, mới uyển chuyển hỏi: “Bác gái, gần đây dì. . . Vẫn tốt chứ?”
“Cháu muốn hỏi chuyện bác trai đúng không, sao không hỏi trực tiếp?”
Hướng Thu Vân lúng túng không biết nên nói gì cho phải.
Chẳng qua Triệu Phương Loan không bị ảnh hưởng, lúc bà nói chuyện này thì rất nhẹ nhàng: “Ông ta chán cơm thèm phở, bên ngoài ăn chơi trác táng cũng không phải ngày một ngày hai, bác nhìn ông ta chơi đùa cũng không phải lần đầu tiên, chẳng qua lần này đổi đối tượng mà thôi.”
“Có lẽ khó khăn lắm ông ta mới ngủ với nữ thần của mình, bác trai cháu không uống thuốc mà làm với họ Lâm kia năm lần. Thu Vân, cháu có thể tưởng tượng được điều này ghê gớm thế nào với một người đã năm mươi tuổi không?”
Lúc bà nói chuyện này thì thậm chí còn cười hai tiếng nhưng làm cho người khác thấy được sự đau buồn.
Hướng Thu Vân không lên tiếng, chẳng qua cô cảm thấy nhà giàu quá dơ bẩn, những người có ranh giới cuối cùng đều nhận đau khổ.
“Không hiểu sao dì lại nói những lời này với cháu! Dì không sao, cháu đừng lo lắng cho dì.” Triệu Phương Loan cười hai tiếng: “Trước kia dì ghê tởm họ Lâm, lúc dì vừa kết hôn còn ồn ào với ông ta mấy lần, người nhà họ Hạ nói dì quá hẹp hòi. Hiện tại thì tốt rồi, đối thành họ Lâm ghê tởm bọn họ.”
Bà không phàn nàn một câu, nhưng Hướng Thu Vân lại nghe ra được sự khó chịu trong lòng bà, cô chỉ có thể an ủi một câu: “Gieo nhân nào sẽ gặt quả đó.”
“Cháu đừng tin mấy câu này, ông trời không có mắt đâu.”
Triệu Phương Loan lại dặn dò vài câu, để Hướng Thu Vân đừng lo lắng nữa, dưỡng thai thật tốt, sau đó cúp điện thoại trong tiếng cãi vã.
Nhà họ Hạ thật sự quá loạn, Hướng Thu Vân vốn không nghe rõ bọn họ đang cãi nhau chuyện gì, chỉ nghe thấy mẹ Giang, ba Hạ, ông cụ Hạ và mấy giọng nói xa lạ cãi nhau rất dữ dội.
Cô lo lắng Diêu Thục Phân sẽ động tay động chân, không dám ở bên ngoài lâu, nói vệ sĩ lái xe đưa cô về bệnh viện.
Tại đây có hình ảnh
Ba sẽ tỉnh lại thôi.” Hướng Thu Vân vỗ nhẹ vai anh ta.
Hướng Quân quay đầu nhìn cô, sắc mặt đờ đẫn: “Em tin lời này sao?”
Hướng Thu Vân không tin, hiện tại đã qua hai ngày, xác suất ba cô tỉnh lại cực kỳ bé nhỏ, có lẽ sẽ trở thành một người thực vật.