Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
Trong giấc mơ tái hiện lại những chuyện đã xảy ra trước kia, ngoại trừ chiếc xe nổ tung. Lúc ấy Hướng Thu Vân xuống xe, kết quả bởi vì không quen đi giày cao gót nên trẹo chân, cuối cùng anh ôm cô đến phòng y tế.
Trước kia sao anh lại không phát hiện ra mình thích cô chứ?
“Không cần đi nữa.” Hôm nay Triệu Phương Loan thở dài trong hôm nay còn nhiều hơn cả đời cộng lại.
Hạ Vũ Hào dừng bước lại: “Vì sao?”
“Con bé đã được đưa đi hoả táng. Hướng Quân nói không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Thu Vân, trong lòng sẽ khó chịu. Thằng bé và chị dâu Thu Vân đi theo.” Triệu Phương Loan nói.
Hạ Vũ Hào cụp mắt không lên tiếng, chỉ đứng đó rồi ngồi xuống đất.
“Con ngồi ở đây làm gì?” Triệu Phương Loan đỡ anh: “Trên mặt đất rất lạnh, con ngồi trên giường đi.”
“Không cần để ý đến con.” Hạ Vũ Hào tránh tay của bà, anh đứng lên tìm thuốc lá trong túi quần nhưng không thấy.
Triệu Phương Loan nói: “Con tìm thuốc lá sao? Mẹ ném đi rồi. Con đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Hạ Vũ Hào cũng không nói gì thêm, lại ngồi xuống đất.
Mặt đất có chút lạnh, ngồi ở đó rất không thoải mái, nhưng lại làm cho trái tim nóng bỏng của anh bình tĩnh lại. Nhưng cũng chỉ có thể duy trì mấy giây bình tĩnh mà thôi.
Hạ Vũ Hào lại đứng lên, gọi điện thoại: “Giang Hân Yên đâu?” “Đã làm theo lời của anh, cắt đứt gân tay gân chân, hiện tại đang dưỡng thương trong bệnh viện, khi nào cô ta đỡ hơn một chút thì sẽ đưa vào tù, nếu không thì sợ cô ta không chịu nổi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Vũ Hào hiện rõ lạnh lẽo: “Hiện tại đưa cô ta vào đó, sắp xếp đội ngũ điều trị trông coi cô ta, chỉ cần không chết là được.”
Lúc ấy cô không phải yêu cầu đánh gãy Hướng Thu Vân chân về sau, liền trực tiếp đưa Hướng Thu Vân đi ngục giam sao? Hiện tại anh cũng phải để cô ta nếm thử mùi vị đó.
Người bên kia do dự một lát rồi nói: “Hạ tổng, người nhà họ Giang và nhà họ Lâm đã nhận được tin tức, bọn họ không đồng ý làm như vậy.”
“Mà chúng tôi vẫn chưa biết ai đã tung tin tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến thí nghiệm trên người, bọn họ cũng đang trông chừng anh. Nếu bây giờ anh muốn làm như thế thì bọn họ sẽ nắm được nhược điểm của anh.”
Trước kia Hạ Vũ Hào sẽ suy xét những chuyện này, bởi vì anh đi nhầm một bước thì không thể quay lại.
Nhưng bây giờ Hướng Thu Vân không còn, cho dù anh không thể quay lại thì sao?
“Anh không cần quan tâm những chuyện đó, chỉ cần làm theo lệnh của tôi là được, hiểu chưa?” Hạ Vũ Hào nắm chặt điện thoại, gân xanh nổi rõ trên trán.
Anh không mở loa ngoài, Triệu Phương Loan không nghe thấy đối phương nói gì, nhưng bà nghe anh nói những lời này thì có thể đoán ra được một chút.
Bà đi đến trước mặt anh, cau mày nói: “Vũ Hào, hiện tại con có biết có bao nhiêu người nhìn con chằm chằm không? Nếu con làm như thể thì sẽ. . .”