Để đọc FULL bạn donate và vào group kín để đọc và lấy password/ mật khẩu nhé:
Chương 511: Chỉ trong lòng tôi … không có mùi vị.
“Ngươi còn có mạng sống!” Hạ lão gia tử gầm gừ.
Hạ Vũ Hào tiến lên một bước, đến gần hắn hơn, “Ông nội bỏ qua được sao?”
Hạ lão gia tử sắc mặt thay đổi, trên mặt hiện lên mây đen trùng điệp.
“Lúc trước không làm, là vì ông cho rằng ông đủ để khống chế tôi, không bằng lòng giết một công cụ kiếm tiền tốt như tôi.” Hạ Vũ Hào nói: “Bây giờ không bỏ qua được, nhưng còn có cô, Phong Đổng và bọn họ ở đây. Ông lại không có cách nào đúng không? ”
Hạ lão gia tử vươn tay tát một cái vào mặt anh.
Cái tát thật sự rất nặng, Hướng Thu Vân nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Vũ Hào nhanh chóng sưng lên, trên đó có vết tát rõ ràng, còn có móng tay tạo ra một vết thương.
Cô tiến lên một bước, nhưng khi Hạ Vũ Hào nháy mắt với cô, cô lại nắm chặt tay và lùi lại.
Chỉ là trong lòng … Không rõ là tư vị gì.
“Ai dạy ngươi nói chuyện với ta như vậy?” Hạ lão gia tử cả giận nói: “Quỳ xuống!
Hạ Vũ Hào hơi rũ mắt xuống, đè nén biểu tình trong mắt, liền quỳ xuống trước Hạ lão gia tử đang phát điên.
“Ai kêu ngươi an bài người đẩy công khai những chuyện của Hân Yên?” Hạ lão gia tử hô hấp nặng nề vì tức giận: “Giang lão ca hôm nay tới bệnh viện nói cho ta biết, ta còn không ngẩng đầu lên được!
Ông mắng Hạ Vũ Hào, quay đầu nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt như dao.
Hướng Thu Vân căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nếu không phải Hạ lão gia tử bị ung thư giai đoạn cuối, mười người như cô và Hạ Vũ Hào cũng không đủ để ông ta chơi đùa, nhưng ông ta cũng không còn bao lâu nữa, chỉ cần bọn họ kiên trì qua khoảng thời gian này liền tốt.
“Ông nội tại sao không ngẩng đầu lên được?” Hạ Vũ Hào nói: “Giang gia là người làm sai, Giang gia là người không thể ngẩng đầu lên được mới đúng.”
Hạ lão gia tử đá vào ngực Hạ Vũ Hào, hét lớn: “Khốn nạn!”
Hạ Vũ Hào trực tiếp bị ông đá xuống đất, khuôn mặt của anh một bên tái nhợt, một bên sưng đỏ, nhìn quái dị không thể tả.
“Làm sao rồi?” Hướng Thu Vân cau mày, đi tới nâng anh lên, nhịp tim nhanh hơn bình thường, không rõ là vì tức giận hay là cái gì.
Hạ Vũ Hào lắc đầu nói không sao cả.
“Ngươi và Hân Yên có mâu thuẫn gì, chuyện riêng tư không giải quyết được sao? Tại sao phải ầm ĩ trên truyền thông?” Hạ lão gia tử đỏ mặt, “Đã nổ ra tin tức tiêu cực như vậy, giá cổ phiếu của Giang thị không biết sẽ giảm bao nhiêu.”
“Giang lão ca tới, đích thân nói cho ta biết hủy bỏ một phần hợp tác với Hạ thị, ngươi có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Hạ thị cỡ nào không?”
Hạ Vũ Hào quỳ trên mặt đất thẳng lưng, không khiêm tốn cũng không hống hách, hôm nay là lần thứ ba nhắc lại, “Tôi không phải chủ tịch của Hạ thị, cũng không có cổ phần của Hạ thị, Hạ thị ra sao, cùng tôi có quan hệ gì chứ? ”
“Ngươi đối với ta bất mãn, muốn dùng Hạ thị đả kích ta sao?” Hạ lão gia tử nhướng mày, thở hổn hển, bất quá là tức giận nói.
Hạ Vũ Hào nhàn nhạt nói: “Không dám.”
“Không dám? Còn có chuyện gì không dám?” Hạ lão gia tử chế nhạo, “Vũ Hào, ngươi tốt hơn đừng chọc tức ta, nếu không ta tống Hướng Thu Vân vào ngục, để nó ở đó vĩnh viễn. Không được ra khỏi đó! ”
Hướng Thu Vân cau mày, cực kỳ chán ghét cảm giác rườm rà này, cô mở miệng, đang muốn nói gì đó, nhưng lại thấy rằng nói ra cũng không có ích lợi gì.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, mọi lời nói đều vô ích.