Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Link vào nhóm đọc trước và nhiều hơn
Chương 163: Cô buộc phải nhường nhịn
Bang!
Trước khi nụ hôn của Giang Minh Thắng hạ xuống, Hướng Thu Vân đã tát vào mặt anh ta một cái, lợi dụng lúc anh ta đang sững sờ, cô nâng đầu gối phải lên, không chút do dự sút mạnh vào đũng quần của anh ta.
Đau như có hàng ngàn con kiến gặm cắn, Giang Minh Thắng kẹp chặt hai chân, cúi người ôm chặt bộ ấm chén, mồ hôi trên trán cũng không ngừng chảy xuống.
Bụp!
VietWriter
Cùng lúc đó, cửa phòng riêng bị mở ra, Tống Như xông vào, ánh mắt rơi vào cảnh hỗn độn trước mặt Hướng Thu Vân, trong mắt như trút được lửa.
“Trước khi Tống tiểu thư mắng người, nên hiểu rõ là tôi đang muốn câu dẫn người hay là ai đó muốn Bá Vương ngạnh thượng cung.” Trước khi Tống Như lên tiếng, Hướng Thu Vân đã nói trước.
( Bá Vương ngạnh thượng cung= cưỡng híp nha bà con, ai muốn hỉu rõ hơn seach gg là ra nhé)
Tống Như nhìn Giang Minh Thắng đại khái đoán được chuyện gì, nhưng vẫn là nhìn về phía Hướng Thu Vân nói: "Còn cần hỏi loại chuyện này sao? Cô dụ dỗ Hạ Vũ Hào rồi bị ném ra ngoài đã truyền khắp giới quý tộc thành phố. Nó lan rộng khắp nơi và khi bạn thấy mục tiêu không đạt được, cô liền chuyển mục tiêu sang vị hôn phu của tôi. "
“Tống tiểu thư công phu bịa đặt thật là cao siêu.” Hướng Thu Vân chế nhạo, xoay người đi về phía cửa.
Tống Như bị lời nói của cô làm cho tức giận, nhưng không lên tiếng phản bác, cũng không truy đuổi cô, sau khi cô đi ra ngoài liền đóng sầm cửa lại.
Hướng Thu Vân xoa xoa đôi tai đã bị chấn động đến mức chỉ còn lại tiếng ù ù, sau đó nhíu mày, xoa xoa nơi Giang Minh Thắng đã hôn, cho đến khi lớp da bên ngoài gần như bị trầy xước, cô mới buông ra, mím chặt môi.
Cô đã tận lực tránh họ hết mức có thể, tại sao họ từng người một vẫn không buông tha cô ?
“Hướng Thu Vân?” Mộng Hàm từ xa kêu một tiếng, đến gần thì hơi nhướng mày, nói: “Tôi có chuyện cần giải quyết. Cô giúp tôi bưng canh gà đi bệnh viện.”
Người có thể để Mộng Hàm tự mình mang canh gà không ai khác chính là Hạ Vũ Hào.
Hướng Thu Vân mím môi nói: "Thực xin lỗi chị Hàm, tôi còn mấy tiếng nữa mới xong việc, chị nên để người khác giao cho."
“Tôi cũng lười tìm người nữa.” Mộng Lan trực tiếp đặt hộp giữ nhiệt vào tay cô, nhún vai lười biếng nói: “cô Đi Đi.”
Nhiệt độ trong phích không cao, nhưng tay Hướng Thu Vân lại là một củ khoai nóng hổi, tay còn lại đang để không cầm chặt góc áo của cô, trong lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh. "Chị không cần tìm, Viên Chỉ Mộng hôm nay Không có ca làm, tôi sẽ bảo cô ấy mang súp gà, sau đó ... "
“Phiền phức quá.” Mộng Hàm cười rồi nháy mắt với cô, “Tôi chỉ định gặp quản lý Chu một lát thôi, tiện thể nói với anh ta rằng sáu giờ cô đã đi làm việc giúp tôi rồi, anh ta sẽ không trách phạt gì. "
Cô sắp xếp cho Hướng Thu Vân, không cho cô có cơ hội từ chối, cứ thế ngâm nga bài hát cũ trong tâm trạng vui vẻ rồi rời đi.
Đi được một đoạn, Mộng Hàm quay người chớp mắt nhìn Hướng Thu Vân, "Tôi rất coi trọng cô!"
Khi cô ấy nói xong, thang máy vang lên một tiếng “đinh”, khóe môi nở nụ cười quy*n rũ, cô bước vào thang máy.
Hướng Thu Vân liếc nhìn bình canh gà trong tay, khóe miệng mím chặt, sau đó nặng nề bước vào thang máy.
Anh em họ Giang là cức chó cô tránh không được, Hạ Vũ Hào là một con chó hung ác, suýt chút nữa đã giết chết cô, cô hận anh ta muốn giết anh ta, nhưng dưới móng vuốt sắc bén của anh ta, để tránh bị xé thành nhiều mảnh, cô buộc phải nhường nhịn.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!