Lúc Chung Khánh Hiên đang khó xử thì Hạ Vũ Hào lung lay đứng lên.
Anh liếc đám người ông cả Hạ, không thay đổi sắc mặt nói: “Mấy người đến đây là vì chuyện tôi nhắm vào tập đoàn Giang Thị đúng không?”
Anh đứng không vững nhưng nói chuyện còn tỉnh táo đến đáng sợ, không giống như người say rượu.
Ông cả Hạ còn lo lắng anh uống say không thể thảo luận, ông ta thở dài một hơi: “Cháu không đến công ty nên không biết rõ, từ. . .”
“Từ khi tôi nhắm vào nhà họ Giang thì không biết bọn họ nói gì với ba nhà Bùi, Tống, Chung, hiện tại bọn họ hợp tác chống lại tập đoàn Hạ Thị. Nếu như tôi tiếp tục làm như thế sẽ làm cho tập đoàn Hạ Thị chịu tổn thất đúng không?” Hạ Vũ Hào nói tiếp lời của ông ta.
Ông cả Hạ không nói chuyện, mờ mịt nhìn về phía Chung Khánh Hiên, có một số việc không thích hợp cho người ngoài nghe.
Nhưng Hạ Vũ Hào lại hoàn toàn không thèm để ý những điều này, anh tiếp tục nói: “Nếu mấy người làm cho nhà họ Giang phá sản thì tất cả cổ phần trong tay tôi sẽ chia đều cho các người.”
Dù sao Hướng Thu Vân và đứa bé không còn nữa, anh có nhiều thứ cũng vô dụng.
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng giống như tiếng sấm đánh vào lòng mọi người.
Giá trị thị trường của tập đoàn Hạ Thị cao như vậy thì cổ phần trong tay anh là một số tiền khổng lồ, đừng nói là một người bình thường, cho dù một người giàu bình thường thì qua mấy trăm đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế!
***
Tất cả mọi người sửng sốt.
Một lát sau, ông cả Hạ phản ứng lại đầu tiên, ông ta đè xuống niềm vui mừng trong lòng, run rẩy nói ra: “Vũ Hào, đây cũng không phải là việc nhỏ, cháu đừng nói giỡn, chúng tôi. . . Chúng tôi sẽ coi là thật.”
“Trong tay của tôi có tất cả hơn hai mươi phần trăm cổ phần, nếu như khoảng thời gian này mấy người không nhúng vào chuyện của tôi, sau khi tôi báo thù cho Hướng Thu Vân xong thì bốn nhà các người có thể chia đều những cổ phần này.” Hạ Vũ Hào nhìn thấy sắc mặt tham lam của bọn họ, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ mỉa mai.
Tình thân trong giới nhà giàu đã sớm mất đi, trong đó có rất ít gia tộc có chút tình thân.
Ông cả Hạ ho khan một tiếng, đáy mắt đều kích động và vui mừng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng ra vẻ không có gì: “Vừa rồi cháu nói. . . Bốn nhà?”
“Đúng, bốn nhà các người. Những cổ phần này chia đều cho mấy người, nhà tôi không tham gia vào.” Hạ Vũ Hào râu ria xồm xoàm, vô cùng lôi thôi, có thể nói là tỉnh táo khác thường.
Thiếu đi một nhà, những nhà khác sẽ nhận được nhiều hơn.
Sau khi ông cả Hạ nhận được đáp án của anh thì không thể che giấu được vui mừng. Cổ phần trong tay Vũ Hào chia đều cho bọn họ, chắc chắn không ít hơn tài sản của ông cụ!
Nhậm Gia Hân cau mũi, không quen nhìn đám người này, bọn họ không hề giống như người bề trên mà như lũ quỷ hút máu.
“Vũ Hào, anh đừng kích động, nghĩ kỹ rồi quyết định.” Đây là chuyện nhà họ Hạ, theo lý thuyết Chung Khánh Hiên không nên xen vào, nhưng anh ta không nhịn được.
“Ừm.” Lúc anh quyết định làm cho nhà họ Giang phá sản thì đã suy nghĩ kỹ.
Anh đã nói như vậy, Chung Khánh Hiên cũng không biết nói gì, đôi mắt dưới tấm kính chứa đầy lo lắng.
Nhưng con gái cả nhà họ Hạ lại không vui vẻ như ông cả Hạ: “Cổ phần trong tay cậu cũng không phải số lượng nhỏ, cậu có thể đưa cho chúng ta sao?”
Bà ta không chờ Hạ Vũ Hào trả lời mà cao giọng tiếp tục nói: “Tôi thấy cậu không có ý tốt!”
Hạ Vũ Hào lạnh mặt nhìn bà ta, đáy mắt đầy tơ máu nhưng hung ác lại lạnh lùng: “Bà không muốn thì có thể từ bỏ, còn nhiều người muốn đấy.”
“Chị cả.” Ông cả Hạ muốn nói lại thôi, gọi con gái cả nhà họ Hạ một tiếng.