Hướng Thu Vân không giữ im lặng nữa, nhưng cũng không đồng ý với ông ta mà nói: “Diêu Thục Phân gài bẫy ông, vậy tôi có giúp ông hay không thì có liên quan gì.”
Hôm nay không nói chuyện rõ ràng thì cô không thể nào giúp ông ta. Cô cũng không muốn giúp ông ta xong lại bị qua cầu rút ván, rơi vào kết cục chết không nguyên vẹn.
“Hướng Thu Vân, cô đừng được nước lấn tới! Tôi cho cô giúp đỡ là nể. . . Khụ. . . Mặt cô!” Ông cụ Hạ kích động đứng lên, sau đó ho khan mấy lần.
Ông ta không cầm khăn, máu chảy từ tay xuống, Hướng Thu Vân nhìn thấy rõ. Xem ra thời gian của ông ta không còn bao lâu như lời ông ta nói.
“Nếu ông đã nói như vậy thì ông để cho những người khác làm đi, tôi không cần.” Hướng Thu Vân thu hồi ánh mắt, từ tốn nói.
Ông cụ Hạ lau vết máu, sắc mặt dữ tợn nhìn cô: “Hướng, Thu, Vân!”
Hướng Thu Vân không để ý tới ông ta.
Nếu đúng như lời ông ta nói muốn nhờ cô giúp đỡ, vậy người bị động là ông ta chứ không phải là cô.
“Được được được!” Ông cụ Hạ nói, sắc mặt xanh xám nói: “Nếu cô không giúp tôi chuyện này thì chờ Vũ Hào xong đời đi!”
Ông ta hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Hướng Thu Vân quay đầu gọi ông ta: “Làm phiền. . .”
Cô mới nói hai chữ thì ông cụ Hạ dừng bước lại, dáng vẻ như biết trước, cắt ngang lời cô: “Coi như cô biết điều! Tôi cho cô làm những chuyện này cũng không khó, chỉ cần cô. . .”
“Tôi muốn ông đi ra ngoài thì nhớ tắt đèn, cảm ơn.” Hướng Thu Vân nói.
Ông cụ Hạ còn chưa nói xong thì lời nói nghẹn ở cổ họng, cũng không nuốt được, vô cùng khó chịu.
Ông ta nghiêm mặt trừng mắt Hướng Thu Vân. Nhưng sau đó không nhìn cô nữa mà thu ánh mắt lại
“Hướng Thu Vân, chẳng lẽ cô muốn nhìn Vũ Hào xong đời sao?” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đừng quên sở dĩ nó có dáng vẻ thế này là vì cô!”
Hướng Thu Vân: “Ồ.”
Cô không nói gì nữa.
Nếu như Hạ Vũ Hào xảy ra chuyện, ông cụ Hạ chưa chắc sẽ ra tay, nhưng bây giờ liên quan đến sự sống còn của nhà họ Hạ nên ôg cụ Hạ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ cần nhà họ Hạ không sao thì Hạ Vũ Hào sẽ không sao.
Cô không cần lo lắng.
Ông cụ Hạ: “. . .”
“À!” Ông ta nhìn cô, cười lạnh một tiếng, lại đến bên giường: “Trước đó tôi nhìn nhầm rồi. Cô có thể làm cho Vũ Hào nhìn không ra hồn người vì cô như thế, sao cô có thể không dùng thủ đoạn được?”
“Cảm ơn đã khen.” Hướng Thu Vân cũng không tranh luận.
Hai bên không nói gì.
Sau một lúc lâu, ông cụ Hạ đánh vỡ im lặng, tức giận nói ra: “Có người đang mưu tính nhà họ Hạ, cô biết chuyện này đúng không?”
Ông ta không chờ cô trả lời đã nói tiếp: “Chắc cô cũng bhân vật bí ẩn là người đứng sau bà già Diêu Thục Phân. Lần này cô giả chết cũng là vì thoát khỏi sự giám sát của bọn họ để giúp Vũ Hào đúng không?”
“Ừm.” Hướng Thu Vân gật đầu.