Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


“Chị. . . Có lo lắng sao? Có lẽ chị sợ Hạ tổng phát hiện chuyện em muốn ra nước ngoài.” Lâm Quỳnh Chi cứng đờ, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.


Hướng Quân nghe Hướng Thu Vân nói thì không thoải mái: “Người đàn ông của em có lỗi với nhà chúng ta, em hung dữ với chị dâu làm gì?”


“Đừng trách Thu Vân, em ấy cũng không có ác ý gì.” Lâm Quỳnh Chi trừng mắt liếc anh ta một cái, quay đầu an ủi Hướng Thu Vân: “Em cũng biết tính tình của anh trai mình, nghĩ gì nói đó, em đừng để ở trong lòng.”


Cô ta giống như ngày thường cầm tay Hướng Thu Vân vỗ nhẹ.


Nhưng Hướng Thu Vân lại hất tay cô ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Anh trai có ác ý hay không thì tôi tự biết rõ.”


Tiếng bước chân truyền đến, Hạ Vũ Hào xuất hiện trong phòng khách.


Lâm Quỳnh Chi lùi lại một bước nhỏ, sắc mặt vô cùng khó coi.


Hướng Quân vốn đang ngồi thì đứng lên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, giơ nắm đấm lao tới.


“Anh trai, nếu anh muốn đánh anh ấy thì phải bước ra xác của em!” Hướng Thu Vân đi tới chặn trước mặt Hạ Vũ Hào.


Đáy mắt Hướng Quân đầy tơ máu, giơ tay muốn đánh người, nhưng nhìn Hướng Thu Vân thì vẫn thu tay lại.


Anh ta đau khổ kêu lên một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Hướng Thu Vân, có phải em điên rồi hay không? Cậu ta hại chết mẹ! Bởi vì cậu ta nên mẹ mới chết! Bây giờ em bảo vệ cậu ta, đầu của em bị úng nước à?”


“Anh trai, anh nghe em giải thích đã.” Hướng Thu Vân thấy dáng vẻ của anh ta thì trai tim đau như dao cắt, vô cùng khó chịu.


Hướng Quân che lỗ tai, trên mặt đầy đau khổ: “Không nghe! Em không cần giải thích, ông đây không muốn nghe! Trước kia mẹ có lỗi với em, bà ấy nuôi em gần hai mươi năm!”


“Hiện tại bà ấy chết rồi là do người đàn ông của em hại chết, em lại bảo vệ cậu ta! Em điên rồi sao? Hướng Thu Vân, em cút ra ngoài! Bây giờ em cút khỏi nhà họ Hướng! Sau này anh cũng không muốn gặp lại em!”


Hướng Thu Vân đi đến trước mặt ôm cánh tay của anh ta, giọng chậm lại: “Anh trai, anh nghe em giải thích. . .”


“Cút! Em cút đi cho anh! Cút đi! ! !” Hướng Quân điên cuồng đẩy cô ra nhưng lại sợ làm cho cô bị thương nên khống chế sức lực của mình.


Anh ta thật buồn cười!


Vì một người đàn ông mà em gái không quan tâm bọn họ, anh ta lại còn sợ làm cho cô bị thương!


Hạ Vũ Hào đi tới kéo Hướng Thu Vân lại, khẽ đẩy Hướng Quân: “Tôi còn tưởng rằng anh có tiến bộ, thì ra vẫn nghe gió nghĩ là mưa giống như trước kia!”


“Vợ tôi đã đưa chứng cứ ra, cậu còn cãi ngang sao?” Hướng Quân tức giận nói: “Nếu không phải cậu làm thì vì sao cậu tìm người xóa lịch sử trò chuyện? Cậu là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Thị, cậu rảnh rỗi đến đau trứng sao?”


Hạ Vũ Hào lạnh lùng: “Nếu như anh không phải là anh trai Hướng Thu Vân, chỉ với câu nói vừa rồi của anh thì anh đã chết rồi.”


Lời này nghe phách lối, nhưng ai ở đây cũng tin tưởng anh có thể làm được.


“Cậu cậu–” Hướng Quân cắn răng nói ra mấy chữ, cầm ghế ném về phía Hạ Vũ Hào.


Hướng Thu Vân đẩy Hạ Vũ Hào ra thì nhíu mày hét: “Anh!”


Rầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK