—
Khi Hướng Thu Vân đến phòng bệnh, vợ chồng Hướng Quân đã đến rồi.
Hướng Bách Tùng nằm trên giường bệnh, chỉ trong hai ngày đã gầy đi rất nhiều, quần áo bệnh viện cũng trở nên rộng hơn.
Dường như đột nhiên, tóc hai bên thái dương của ông đã trở nên bạc trắng, trông ông già đi một chút, trông chẳng giống một người tầm bốn mươi tuổi chút nào.
“Cút!” Nhìn thấy Hướng Thu Vân đi vào, Hướng Bách Tùng xúc động ngồi dậy, chỉ vào cô nguyền rủa: “Cô đi ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô!
Ông dường như đã lâu không uống nước, nói như chiêng gãy, khàn khàn khó nghe vô cùng.
Hướng Quân trong mắt hiện lên quan tâm, nhưng là lúc mở miệng lại nóng nảy, “Ông có thể câm miệng được không! Nếu không phải sợ ông chết đi, chúng ta bị mắng, ông cho rằng ai sẽ tới thăm ông?”
“Anh ít nói đi vài câu được không?” Lâm Quỳnh Chi tức giận nhìn anh.
Hướng Bách Tùng che miệng ho khan vài tiếng, mắng Hướng Thu Vân cùng Hướng Quân: “Khặc khặc! Hai người đều cút đi! Nếu không phải vì hai đứa mày không hiểu chuyện, Tuệ Doanh sẽ không bị bị bức chết … Khụ khụ…” . Khụ khụ khụ! ”
“Làm sao rồi? Sức khỏe ông không tốt, có thể ít nói vài câu được không?” Thấy vậy, Hướng Quân sắc mặt tái nhợt, vội vàng lại cạnh giường.
Hướng Thu Vân không nói gì, mà đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra Hướng Bách Tùng nói: “Ông cố gắng kiềm chế cảm xúc một chút, cáu kỉnh như thế này không tốt cho sự hồi phục của ông.”
Nói xong, ông lại nói với Hướng Thu Vân mấy người họ vài câu rồi rời đi.
Ánh mặt trời chiếu vào Hướng Bách Tùng qua cửa sổ, phác họa lên nếp nhăn trên mặt ông, ông ngồi dựa vào trên giường thở hổn hển nói: “Các ngươi cút khỏi đây! Cho dù có chết, ta cũng không cần các ngươi tới!”
“Ông đừng suốt ngày nói về cái chết được không?” Hướng Quân lo lắng, nhưng không bằng lòng với thái độ của ông “Lúc mẹ chết, mẹ cũng không thèm gặp ông. Ông tự vấn lương tâm của mình xem, là ai? Là ai đã bức mẹ? Hả?”
Nghe vậy, sắc mặt của Hướng Bách Tùng đột nhiên tái nhợt, ông chỉ vào Hướng Vũ, hồi lâu cũng không nói gì.
Sau đó, ông đột ngột rút tay về và đập mạnh vào tim.
Ông yêu Tuệ Doanh ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ năm thứ nhất đại học đến nay, đã nhiều năm như vậy, bà lại không muốn nhìn thấy ông lần cuối trước khi chết!
Ban đầu, ông chịu đựng những lời sỉ nhục của bố vợ và mẹ vợ, sau đó là đắm chìm trong thương trường hàng chục năm, ông làm việc chăm chỉ mỗi ngày vì sự phát triển của tập đoàn Hướng thị, không phải đều là vì cái gia đình này, vì để cho Tuệ Doanh có một cuộc sống tốt sao?
Nhưng … nhưng trước khi chết bà vẫn không muốn nhìn thấy ông, và trong di chúc cũng không có nhắc đến ông!
Khó chịu!
Ông ấy cảm thấy khó chịu!
Sau nhiều năm, ông đã làm nhiều thứ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?!
“Lau đi.”
Một chiếc khăn giấy xuất hiện trước mặt ông.