Cô nhìn anh, muốn đưa tay ôm lấy anh, nhưng lại không có dũng khí.
Từ khi cô xảy ra tai nạn xe đến nay chưa bao lâu, nhưng khuôn mặt của cô đã bị hủy hoại, vóc dáng vì không rèn luyện và uống thuốc mà xuống sắc.
Cô không biết, cô như vậy, anh có ghét bỏ mình không…
“Đồ ngốc, lại suy nghĩ linh tinh gì thế? Hử?” Hạ Vũ Hào không biết cô đang nghĩ gì, nhưng có thể nhìn ra, cô đang lo lắng.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, khẽ hôn lên mái tóc cô, đôi mắt luôn lạnh lùng, lúc này chỉ còn sự dịu dàng và chiều chuộng.
Toàn thân ‘Hướng Thu Vân’ nổi da gà, không thể đợi được nữa.
Dù là anh ta, đối với người phụ nữ nhan sắc và thân hình bị hủy hoại như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không thể thâm tình như thế, đáng đời anh ta mãi là chó độc thân mà!
“Thượng tá, không có việc gì thì tôi đi trước.” ‘Hướng Thu Vân’ sờ sờ cánh tay nổi da gà, tê dại nói.
Ngược lại, Hướng Quân rất hài lòng trước thái độ của Hạ Vũ Hào, “Hạ Vũ Hào, trước do tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu.”
Anh liếc nhìn Hướng Thu Vân, hơi chần chừ, cuối cùng vẫn nói tiếp: “Nhưng tình hình hiện tại của Thu Vân, cậu cũng đã thấy. Vết sẹo trên mặt con bé đã mờ đi nhiều, không thể hoàn toàn biến mất, hơn nữa bởi vì phải uống thuốc, vóc dáng cũng không còn như trước.”
Môi một câu anh nói, tay Hướng Thu Vân lại nắm chặt thêm, cô biết anh cô muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng không ngăn cản.
Hướng Quân hơi dừng, rồi nói: “Nếu bây giờ cậu hối hận, thì nên rời khỏi Thu Vân sớm càng tốt, đều tốt cho cả hai. Đàn ông nhìn khuôn mặt và thân hình, huống hồ cậu có điều kiện như vậy, cũng đủ để tìm người tốt hơn, tôi có thể hiểu cho cậu, không cần phải phí lời thêm nữa, vì Thu Vân cậu đã làm đủ nhiều rồi.”
“Nhưng nếu cậu lựa chọn Thu Vân, vậy sau này đừng nói uất ức hay không. Nếu cậu làm chuyện có lỗi với Thu Vân, đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt.”
Anh vốn tưởng khi nói như vậy, ít ra Hạ Vũ Hào sẽ có chút gì vướng bận, hoặc phải suy nghĩ chốc lát, không ngờ Hạ Vũ Hào không do dự nói: “Dù Thu Vân có như thế nào, vợ tôi, chỉ có thể là cô ấy.”
Thâm tâm Triệu Phương Loan hơi chút ích kỷ, bà thích tiểu bối như Hướng Thu Vân, nhưng bà cũng thấy con trai bà không cần khiến mình thiệt thòi.
Nhưng nghe thấy sự lựa chọn của anh, cuối cùng bà chỉ khẽ thở dài một hơi, không nói gì.
Là một phụ nữ, bà ao ước được như Hướng Thu Vân, có một tình yêu như vậy.
Cậu hai của Hạ Vũ Hào không nhịn được, nhắc nhở một câu, “Vũ Hào, cháu suy nghĩ cho kỹ, một khi quyết định thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”
Thế hệ quân nhân của nhà họ Triệu, coi trong hai chữ trách nhiệm hơn bất kỳ ai.
Hơn nữa bởi vì cả dòng họ đều kết hôn cùng người trong quân đội, trừ ngoại lệ là Triệu Phương Loan, chưa từng có người ly hôn.
“Mạng của cháu cũng là của cô ấy, còn suy nghĩ gì chứ?” Hạ Vũ Hào kéo tay Hướng Thu Vân, hơi lạnh, liền ngẩng đầu nói với Hướng Quân: “Anh, để nhiệt độ điều hòa cao hơn đi.”
“Ừ.” Bình thường tính cách Hướng Quân tùy ý, nhưng chuyện của Lâm Quỳnh Chi và Hướng Thu Vân thì luôn cẩn thận, lúc này cũng đoán ra tay chân Hướng Thu Vân bị lạnh.
Anh cầm điều khiển từ xa tăng nhiệt độ lên, liếm môi, sau đó trịnh trọng cúi đầu với Hạ Vũ Hào, “Cám ơn cậu đã làm tất cả vì Thu Vân, cũng cám ơn cậu không vì con bé xảy ra chuyện mà vứt bỏ nó.”
Anh thẳng người dậy, nhìn Hạ Vũ Hào, nói từng câu từng chữ: “Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không chỉ để mình cậu phải bỏ ra. Ba tôi trở thành người thực vật, nhà họ Hướng chúng tôi đã không còn như trước, nhưng chỉ cần một câu của cậu, dù núi đao biển lửa, cũng không chối từ.”
Anh không có bản lĩnh gì, nhưng vì người nhà, anh có thể dùng mạng để đánh đổi!