Ầm!
Cửa bị mở ra.
Phó tổng giám đốc Lý vội vã chạy vào, lúc anh ta ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng bệnh thì sửng sốt một chút, sau đó lo lắng đi qua lấy chai rượu trong tay hai người.
“Đừng nhúc nhích. . . Tôi. . . Tôi. . . Ợ. . . Rượu. . .” Hướng Quân uống một chai rượu đế nên đã sớm say đến mơ màng.
Phó tổng giám đốc Lý không để ý đến con ma men này, sau đó lấy lại chai rượu của anh ta thì cũng lấy chai rượu của Hạ Vũ Hào.
Sắc mặt Hạ Vũ Hào đỏ hồng, xem ra cũng say, nhưng lúc bị lấy mất chai rượu cũng không ồn ào, chỉ im lặng ôm lấy hũ tro cốt của Hướng Thu Vân.
“Hạ tổng chờ một chút, tôi đi lấy đồ giải rượu cho hai người.” Phó tổng giám đốc Lý ném hai chai rượu vào thùng rác rồi nói với Hạ Vũ Hào.
Anh ta vốn không định chờ con ma men đồng ý, nói xong cũng chuẩn bị đi.
Nhưng anh ta còn chưa đi tới cửa thì Hạ Vũ Hào đã nói: “Không cần đồ giải rượu, anh trở về đi.”
Giọng nói có vẻ rất tỉnh táo.
Đáy mắt phó tổng giám đốc Lý vui vẻ, vội vàng đi đến trước mặt anh nói: “Hạ tổng không say sao?”
***
“Chuyện gì?”
Hạ Vũ Hào cầm chai rượu đổ vào miệng lại phát hiện bên trong không còn rượu, anh nhíu mày ném chai rượu xuống đất.
Say? Làm gì dễ say như vậy?
Phó tổng giám đốc Lý vội vàng nói: “Tôi cũng không biết nhà họ Giang nói với những người khác thế nào, nhưng hiện tại ba nhà Bùi, Tống và Chung cũng đứng về phía nhà họ Giang. Bọn họ nói muốn gặp anh nói chuyện phá sản của nhà họ Giang.”
Hiện tại bốn nhà muốn chen chân vào tập đoàn Hạ Thị, nếu không thì anh ta cũng sẽ không vội vàng đến tìm Hạ tổng.
“Không gặp!” Hạ Vũ Hào không hề do dự: “Cứ làm theo lời tôi nói!”
Anh nhất định phải làm cho nhà họ Giang trả giá đắt, hối hận về những gì đã làm với Hướng Thu Vân!
“Hạ tổng. . .”
Phó tổng giám đốc Lý vừa mở miệng thì Hạ Vũ Hào cắt ngang: “Đừng nói nữa.”
“Nếu có thể không nói, tôi cũng sẽ không nói. Nhưng bốn nhà bắt tay nhau cũng không dễ đối phó, nếu anh cứ muốn làm cho nhà họ Giang phá sản thì sẽ gây bất lợi cho tập đoàn Hạ Thị.”
Phó tổng giám đốc Lý sợ lại bị cắt ngang nên nói rất nhanh, tin tưởng Hạ tổng có thể hiểu được sự khó xử trong đó.
Chỉ là —
“Vậy thì sao?” Hạ Vũ Hào lạnh lùng nói.
Phản ứng của anh hoàn toàn khác với tưởng tượng của phó tổng giám đốc Lý, anh ta sửng sốt, cho rằng anh không nghe rõ nên lặp lại một lần nữa.
“Nếu anh cứ khăng khăng làm như thế thì rất bất lợi cho tập đoàn Hạ Thị. Mà bây giờ tập đoàn Hạ Thị còn bị nghi liên quan đến thí nghiệm trên người, đây là thời điểm nhạy cảm, không thích hợp gây thù oán.”
Ngày xưa Hạ Vũ Hào nghe những chuyện này thì nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết.