Ngược lại là Hạ Vũ Hào, anh đưa Giang Hân Yên vào tù, lại dặn dò làm cho nhà họ Giang phá sản xong thì vẫn uống rượu giải sâu trong biệt thự, không thèm đến công ty.
Nhậm Gia Hân cũng không phải nói không có lý, Chung Khánh Hiên nhất thời không biết phản bác thế nào, chỉ vô thức nhìn về phía Hạ Vũ Hào. Anh ta thấy anh nhặt chai rượu lên tiếp tục uống rượu.
Anh ta và Hạ Vũ Hào quen biết cũng lâu nên hiểu rõ nhau, bởi vì anh ta hiểu rõ cho nên mới càng thêm kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ sa sút của Hạ Vũ Hào.
“Đừng uống nữa.” Chung Khánh Hiên cướp lấy chai rượu, bất đắc dĩ nói: “Anh không ăn cơm cũng không ngủ, nếu cứ uống rượu như thế thì sẽ mất mạng đấy!”
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, loạng choạng đứng lên cướp lại chai rượu: “Đưa cho. . . Tôi. . .”
“Vũ Hào, cậu không làm gì cũng được, nhưng ít nhất cậu phải ăn cơm, nghỉ ngơi.” Chung Khánh Hiên giấu chai rượu ra sau lưng, anh ta đẩy kính mắt lên khuyên nhủ: “Cậu nghĩ xem nếu Hướng Thu Vân còn sống, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy cậu như vậy đúng không?”
Hạ Vũ Hào nghe vậy thì động tác cướp chai rượu dừng một chút, đáy mắt dâng lên sự đau thương: “Không có nếu như, cô đã. . . Chết rồi.”
Anh nhìn hũ tro cốt trên bàn.
Hiện tại cô chỉ còn là hũ tro cốt ở trên thế giới này mà thôi.
“Anh đừng quan tâm những vấn đề đó, cô ấy chết cũng không hy vọng anh không ăn không ngủ, làm cho kẻ thù cười trên nỗi đau của người khác. Nếu như anh thật sự áy náy thì tìm ra người đứng sau để báo thù cho Hướng Thu Vân.” Chung Khánh Hiên nói.
Nhậm Gia Hân bên cạnh cũng nói theo.
Nhưng Hạ Vũ Hào không lên tiếng, anh lùi lại ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt vô hồn nhìn mặt đât cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Chung Khánh Hiên còn muốn khuyên mấy câu nữa thì tiếng gõ cửa dồn dập và chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Ai vậy chứ? Sao giống như đi đòi nợ vậy?” Nhậm Gia Hân phàn nàn một câu đi mở cửa.
Người đứng bên ngoài là đám người ông cả Hạ, bọn họ thấy cô ấy mở cửa thì kinh ngạc một chút, thuận miệng chào cô ấy rồi xông vào.
“Vũ Hào, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu điên rồi sao?” Người mở miệng là con gái cả nhà họ Hạ.
Hạ Vũ Hào lạnh lùng hơi lườm nọn họ, cướp lấy chai rượu trong tay Chung Khánh Hiên rồi tiếp tục uống rượu.
Người đến lại chẳng tốt lành gì, Chung Khánh Hiên cũng không rảnh lấy lại chai rượu.
Anh ta có thói quen đẩy gọng kính cười nói: “Mọi người có chuyện gì, hay là qua một thời gian ngắn nữa rồi nói? Tình hình của Vũ Hào không được tốt.”
“Chuyện nhà họ Hạ không đến lượt cậu xen vào!” Cậu cả nhà họ Chung mà thôi, con gái cả nhà họ Hạ không để vào mắt.
Ông cả Hạ nói ra: “Chị ấy nói chuyện hơi lớn tiếng một chút, cậu Chung đừng để ý. Nhưng lần này chúng tôi có việc gấp và việc riêng muốn thảo luận với Vũ Hào.”
Nói bóng nói gió đây là việc riêng nhà họ Hạ, mấy người biết điều một chút mà mau chóng rời đi.