Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 552: À mà, cậu tên gì
“Giám đốc, chị có thể cho tôi thêm vài ngày được không?” Đây là lần đầu tiên của Hướng Thu Vân, cô lo lắng mọi chuyện sẽ không suôn sẻ.
Lý Mỹ Anh liếc cô ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Đừng mặc cả với tôi, hiện tại cô có thể trả lại tài liệu này cho tôi, sau đó liền rời đi, hoặc là lập tức hành động ngay bây giờ!”
Không có chỗ cho việc mặc cả.
Hướng Thu Vân thấy chuyện này quá khó khăn, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, sau đó tạm biệt Lý Mỹ Anh, đến Phòng Tài chính tìm một đối tác nhỏ mà Lý Mỹ Anh sắp xếp cho cô.
“Cô đang tìm Trác Thiên Hạo sao? Chờ một chút, tôi sẽ đi gọi anh ấy.” Người phụ nữ mũm mĩm nói.
Người phụ nữ đi ra phía sau khu văn phòng, vỗ nhẹ lên bàn làm việc, sau đó cùng một người đàn ông đeo kính Âu phục giày da đi tới.
Người đàn ông trạc ba mươi tuổi, đầu nhỏ, dung mạo khá đứng đắn, sau khi nhìn thấy Hướng Thu Vân, anh ta bình tĩnh nhìn, chủ động đưa tay ra, “Xin chào, Hướng tiểu thư, tôi là Trác Thiên Hạo. ”
Nghe đến đây, người phụ nữ sững sờ, nhìn chằm chằm Hướng Thu Vân, như đang nhìn một loài vật kỳ quái nào đó.
“Anh Hạo khỏe.” Hướng Thu Vân cười bắt tay với anh.
Trác Thiên Hạo gật đầu, buông tay ra, hỏi: “Vậy thì chúng ta đi luôn chứ?”
“Được.” Thời gian không còn nhiều, Hướng Thu Vân không muốn lãng phí một phút một giây nào cả, cùng người đàn ông đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, người phụ nữ che miệng chạy đến vài đồng nghiệp thân thiết, cao hứng nói: “Vị tiểu thư vừa rồi chính là con gái của Hướng tổng, Hướng Thu Vân !!! Có chút khác với Truyền Thuyết!!!”
Mấy người không có chút nào kinh ngạc.
“Hướng Thu Vân, Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên chuyện ầm ĩ như vậy, cô chưa thấy qua hình ảnh của Hướng Thu Vân sao? Hôm qua cô ấy đến, tôi đã nhận ra cô ấy rồi.”
“Trông giống như trong ảnh, nhưng là mệnh không tốt lắm, liền phải đi tù hai năm.”
“Đúng vậy, nếu chỉ vì vết nhơ này mà cô ấy không thể gả cho Hạ gia, thì cô cũng thảm rồi!”
“Bây giờ nói tới đây, tôi vẫn cảm thấy Giang Hân Yên thật đáng sợ … Này, thật may cô ấy không phải bạn bè của tôi, nếu không tôi sẽ bị bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền mất!”
Lời nói của một vài người truyền đến tai Hướng Thu Vân một cách vụn vặt, nghe không rõ ràng lắm, nhưng cũng có thể đoán đại khái.
Nếu như là hai năm trước, có lẽ cô sẽ đi chậm một chút, lắng nghe những gì người kia nói gì về mình, nhưng bây giờ cô đã quen với việc nghe những lời đồn đại, cũng không quá quan tâm đến những gì người khác nói.
Khi hai người đi thang máy đến lầu một, vừa vặn gặp Hướng Bách Tùng đang đi ra ngoài.
Nhìn thấy Hướng Thu Vân đi bên người đàn ông xa lạ, Hướng Bách Tùng nhíu mày nói: “Ngày đầu tiên, đã không lo làm việc cho tốt, định làm gì đây?”
“Là như thế này Hướng tổng, Lý tổng giám sắp xếp cho tôi cùng Hướng tiểu thư đi Giang thị làm ít chuyện.” Trác Thiên Hạo nói trước.
“Ồ.” Hướng Bách Tùng đối mặt với anh, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành như cũ rất đặc trưng, dịu dàng nói:
Tại đây có hình ảnh