Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Trên mặt đất đầy tuyết, tốc độ lớn như vậy, cho dù phanh lại cũng không dừng được ngay.


Hướng Thu Vân dùng tay trái che bụng dưới, vội vàng né qua một bên, cùng lắm là cô đi về phía trước, chắc chắn sẽ gặp xe khác.


Nhưng cô tránh qua một bên thì chiếc xe cũng đổi hướng theo.


Hướng Thu Vân có ngu ngốc đến mấy cũng ý thức được chiếc xe này lao về phía mình!


Khó trách Diêu Thục Phân không phái vệ sĩ đi theo cô, cô xảy ra chuyện này, mấy người vệ sĩ kia cũng không cần làm gì!


Hô hấp cô dồn dại, nhìn thoáng qua xung quanh, ở đây chỉ có đường lớn, không có gì cả, muốn tìm chỗ tránh đi cũng không được.


Hướng Thu Vân đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, cô biết lần này sẽ không thoát được, nhưng vẫ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.


Lỡ như, lỡ như xuất hiện điều kỳ diệu thì sao!


Tiếng xe ngày càng gần, Hướng Thu Vân cắn răng muốn tăng tốc, nhưng hai chân đã sớm bủn rủn, không có sức.


Rầm!


Xe đụng vào phía sau, Hướng Thu Vân cảm thấy lưng đau đớn, chỉ cảm thấy nội tạng bị nhào nặn, theo cổ họng đi lên.


Phụt!


Lúc cô rơi xuống đất thì máu chảy ngược lên từ cổ họng, Hướng Thu Vân phun ra hai ngụm máu, chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn.


Mà giữa hai chân chảy ra một dòng nước nóng, cả người cô nhanh chóng nằm trong vũng máu.


“Con. . . Con. . .”


Hướng Thu Vân cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé rời đi lại không có năng lực giữ lại, thậm chí cô không có sức ôm bụng.


Con. . .


Con của cô. . .


Hướng Thu Vân muốn cầu xin người đụng mình cứu cô và con của cô, chỉ cần người đó cứu thì muốn cô làm gì cũng được.


Nhưng trong miệng cô đều là máu, cô mở miệng nhưng từ cổ họng chỉ phát ra tiếng a a.


Cô muốn đứng lên, nhưng đau đến mức không thể động đậy, ngya cả mở to mắt cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.


Xung quanh yên tĩnh, tiếng mở cửa xe vô cùng rõ ràng.


Miệng Hướng Thu Vân chỉ có mùi máu tươi, cô cố gắng xoay đầu, đầu tiên cô nhìn thấy một đôi chân, nhìn lên trên là một gương mặt không thể quen thuộc hơn: “Giang. . .”


Cô chỉ nói một chữ, miệng bên trong liền tuôn ra đầy máu tươi, không phát ra được tiếng nào.


“Chẳng có ích gì, không biết Vũ Hào Ca coi trọng cô ở đâu. Nếu không có cô thì anh ta có thích tôi không?” Giang Hân Yên nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn dịu dàng xinh đẹp, dường như người lái xe đụng người khác không phải là cô ta.


Máu chảy giữa hai chân Hướng Thu Vân không ngừng, cô biết con của cô và Hạ Vũ Hào đã không còn, có lẽ mạng của cô cũng sẽ kết thúc ở đây.


Cả người cô đau muốn chết, gần như hơn nửa người tê liệt, máu trên trán chảy xuống lông mi, sắp tràn vào mắt cô.


Nhưng cô vẫn cố gắng mở to hai mắt, oán hận nhìn Giang Hân Yên.


Cô phải nhớ kỹ dáng dấp của cô ta, nếu có kiếp sau hoặc là có ma quỷ, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã hại chết mình!


“Ánh mắt của cô làm cho tôi rất không thoải mái.” Giang Hân Yên nhàn nhạt mím môi, chân đạp lên mắt Hướng Thu Vân: “Ai cũng nói mắt của cô rất đẹp, nhưng tôi ghét nhất là mắt của cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK