Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Tôi ghét nhất là khi mẹ gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt, gần đây tâm trạng của bà ta không tốt, luôn luôn tìm tôi phàn nàn. Tôi nghe đến chán ghét, tôi sợ hai đứa bé học bà ta chỉ biết khóc nên thuê người nói chuyện trên mạng với bà ta.”
“Lúc đó tôi nghĩ bà ta có chết hay không cũng được, nếu chết đi thì càng tốt hơn , dù sao tôi thuê người nói chuyện phiếm với bà ta cũng không tốn bao nhiêu.”
Vẻ mặt Hướng Quân xám xịt, sắc mặt dữ tợn giơ nắm đấm lên.
Lâm Quỳnh Chi vốn không định tránh đi mà nhắm mắt lại.
“Cô hại chết mẹ, vì sao còn làm những chuyện sau đó? Cô vu oan cho Hạ Vũ Hào, để Thu Vân ra nước ngoài, điều này có lợi gì cho cô chứ?” Hướng Quân nhìn cô ta, cuối cùng không làm được.
Lâm Quỳnh Chi mở to mắt, ngón tay nắm góc áo: “Cũng không ích gì, nhưng tôi thích Hạ tổng, không muốn thấy Hướng Thu Vân đi với anh ấy.”
Hôm qua lúc hai người nói chuyện ở nhà vệ sinh thù Hướng Thu Vân đã đoán được điều này, nhưng cảm thấy quá hoang đường, không thể tin được.
Không ngờ chị dâu lại thừa nhận!
“Thích. . . Hạ Vũ Hào? Ha. . . Ha ha. . .” Hướng Quân không dám tin nhìn Lâm Quỳnh Chi, hai tay dùng sức đấm vào đầu, anh ta đột nhiên quay người chạy ra ngoài.
Lâm Quỳnh Chi sợ hãi: “Hướng Quân!”
Cô ta đuổi theo!
“Anh trai –” Hướng Thu Vân gọi một tiếng cũng muốn chạy theo.
Hạ Vũ Hào mím môi, im lặng ôm lấy cô, nhanh chân chạy ra ngoài.
Trước biệt thự nhà họ Hướng một trăm mét là đường lớn, lúc ấy Hướng Thu Vân đụng vào Giang Hân Yên ở đó, mà bây giờ cô lại trơ mắt nhìn một chiếc xe thể thao lao về phía Hướng Quân.
Cô mở miệng muốn gọi anh ta lại, nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào.