Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
VietWriter
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng bộ truyện do nhóm лhayhȯ edit. Hiện tại, mình vừa nhận chương từ các bạn ctv gửi về. Số chương hiện đã hơn 150 chương so với ở web. Chúng mình xin đăng trước trong nhóm kín để các bạn có đóng góp xem trước. Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào group đọc nhé.
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Chương 317: Nghe nói chân của Hướng tiểu thư bị Hạ tổng đánh gãy. Thật là một người tàn nhẫn!
“Trong khoảng thời gian Hướng Thu Vân chữa trị, làm phiền bác sĩ Lục.” Hạ Vũ Hào liếc về phía Hướng Thu Vân đang rời đi, quay đầu nói với Lục Ngôn Sâm.
Lục Ngôn Sâm khóe miệng cong lên rất nhỏ, "Tôi được dì ủy thác trị liệu Hướng tiểu thư, Hạ tổng không cần cảm tạ."
Hạ Vũ Hào nhìn Lục Ngôn Sâm, không nói thêm, lịch sự chào tạm biệt, sau đó rời khỏi Lục gia.
Trên hành lang, Hướng Thu Vân đang đợi thang máy, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng xung quanh cô có một bầu không khí cô đơn.
Hạ Vũ Hào ánh mắt tối sầm lại, đi tới bên cạnh cô.
Lúc đến thang máy, hai người vào thang máy, đến khi xuống thang máy cũng không ai lên tiếng, trên danh nghĩa là người yêu của nhau, nhưng quan hệ không bằng người lạ.
Khi ra khỏi thang máy, Hướng Thu Vân ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: "Tại sao lại tìm tôi? Sợ rằng tôi có thể mập mờ với bác sĩ Lục?"
"Không." Anh chỉ không thích cô đi quá gần những người đàn ông khác, ngay cả khi anh biết giữa họ không có gì cả.
Hướng Thu Vân nhìn thẳng anh, một lúc lâu sau mới cười lạnh.
Nhìn thấy hai người đi tới, tài xế đã mở cửa ghế sau, đợi ở bên cạnh Bentley, "Hạ tổng, Hướng tiểu thư."
Người lái xe vẫn đang cầm một gói khăn giấy trong tay, đang phân vân không biết có nên đưa cho Hướng Thu Vân hay không.
“Đưa cho tôi.” Hướng Thu Vân nhận lấy khăn giấy, lấy ra vài tờ trải trên ghế, sau đó lại lấy ra một ít nữa, chuẩn bị trải dưới ghế.
Hạ Vũ Hào hai mắt tối sầm, kéo Hướng Thu Vân đứng thẳng dậy, sau đó cầm lấy khăn giấy cô trải ra, vo lại thành một nắm, đưa cho tài xế bên cạnh, “Anh đi ném đi. "
“Được.” Thấy sắc mặt anh không tốt, tài xế cầm khăn giấy nhẹ nhàng bước đến thùng rác cách đó không xa.
Toàn thân bị hơi thở của Hạ Vũ Hào bao trùm, Hướng Thu Vân cau mày, đẩy mạnh anh ra, đứng sang một bên, châm chọc nói: "Anh không nghĩ tôi bẩn sao?"
Không biết là cố ý hay vô tình, vừa rồi cô vừa đẩy phần bụng dưới bị thương của Hạ Vũ Hào, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, "Lúc trước là lỗi của anh."
Hướng Thu Vân liếc anh một cái, vẻ mặt ủ rũ, lên xe mím chặt môi.
Lái xe ném lại khăn giấy, vừa nhìn thấy Hạ Vũ Hào ôm chặt bụng dưới, liền vội vàng tiến lên đỡ Hạ Vũ Hào, lo lắng nói: "Hạ tổng, anh có sao không?"
“Không sao, đi thôi.” Hạ Vũ Hào nhàn nhạt đáp, đẩy tài xế ra, lên xe ngồi ở bên cạnh Hướng Thu Vân.
Không có lời nào cả.
Khi hai người đến bệnh viện, bác sĩ trực của Hạ Vũ Hào đang sốt ruột tìm người cùng với một vài y tá.
"Hạ tổng, vết thương của anh rất sâu, nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi! Anh cứ chạy lung tung thế này, không biết khi nào anh mới khỏe lại, lâu khoẻ lại cũng là chuyện nhỏ. Sẽ nghiêm trọng nếu tình trạng nhiễm trùng nặng thêm! ”Bác sĩ đi đến Hạ Vũ Hào bên người, lễ phép nói.
Hướng Thu Vân không ở lại một chút nào, vượt qua Hạ Vũ Hào cùng bác sĩ trở về phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, từ bên trong khóa lại một cái.
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!