Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Tút…


Tút…


Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.


Hướng Thu Vân cầm điện thoại lên, thấy là Nhậm Gia Hân gọi tới, “Cô Nhậm.”


“Đã nói với cô nhiều lần, gọi tôi Gia Hân, đừng gọi tôi là cô Nhậm, nghe rất xa lạ!” Nhậm Gia Hân phàn nàn một câu, sau đó hưng phấn nói: “Hướng Thu Vân, tôi nghe thầy tôi nói, ông bác công nhân kia, là do cô giới thiệu?”


Hướng Thu Vân, “Ừ, con của bác ây hiến tim cho ba tôi.”


“Ông bác kia và con trai ông ấy tốt bụng như thế, sao lại gặp phải chuyện như vậy!” Nhậm Gia Hân xúc động nói một lát, “Chỉ là chuyện này đã được giải quyết, cô không cần lo lắng nữa!”


Hướng Thu Vân khá kinh ngạc, “Nhanh vậy à?”


Phải tìm hiểu kỹ vụ án, chuẩn bị thông tin, sau đó mới đến tòa án. . . hôm qua cô mới nói tới, nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi sao?


“Theo quy trình bình thường, chắc chắn không thể nhanh như thế. Nhưng mà ông tổng giám đốc công ty xây dựng kia, không biết từ đâu biết được tôi lo liệu vụ án này, ông ta mang quà đến hòa giải, nói đồng ý bồi thường cho bác ấy ba triệu, đồng thời xin lỗi bác ấy, không bao giờ sử dụng nhà thầu kia nữa.”


“Lúc đầu tôi kiên trì muốn kiện ra tòa, thầy tôi nói, làm nhà thầu đóng cửa mấy tháng, còn không bằng đưa cho bác ấy ba triệu. Tôi hỏi ý của bác ấy, bác ấy đồng ý yêu cầu hòa giải của ông tổng giám đốc.”


Trong giọng nói của Nhậm Gia Hân mười phần phiền não.


Sau khi nói xong những chuyện này, cô ấy lại phàn nàn về bà Chung và Chung Thiệu Ninh một lúc lâu, mới lưu luyến cúp máy, nói nếu rảnh sẽ mời Hướng Thu Vân ăn cơm.


Sau khi Hướng Thu Vân cúp máy, kinh ngạc ngồi nhìn trong phòng khách một lúc.


Trong biệt thự rộng lớn chỉ có một mình cô, yên lặng có chút đáng sợ. Qua chừng nửa tiếng, nàng gọi điện cho Tào Duyên, hẹn gặp anh ta ở một quán trà sữa.


Lúc Hướng Thu Vân đến, Tào Duyên cũng đã đến.


Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, áo khoác da, quần jean và đi ủng ngắn, nhìn qua không giống một thám tử.


“Cô Hướng, vẫn khỏe chứ.” Tào Duyên đứng lên, cười đưa tay về phía cô.


Hướng Thu Vân bắt tay với anh ta, vừa chạm vào liền rời đi, “Tôi còn tưởng tôi che mặt kỹ như thế, anh sẽ không nhận ra.”


“Tôi là một thám tử, nếu cô che mặt mà tôi cũng không nhận ra, không phải sẽ thành trò cười cho người trong ngành sao?” Tào Duyên gọi phục vụ tới, hỏi Hướng Thu Vân, “Cô uống gì?”


Hướng Thu Vân, “Vị truyền thống”


“Một ly trà sữa truyền thống, một lý trà sữa pudding nhiều đường, cảm ơn.” Tào Duyên nói.


Nhân viên phục vụ đáp lời, đi chuẩn bị.


Hai tay Tào Duyên đặt lên bàn, chống cằm, “Để tôi đoán xem, lần này cô Hướng tới tìm tôi, là có liên quan đến Hạ tổng, nhưng cô không muốn cho anh ta biết, phải không?”


“Anh nói thế nào?” Hướng Thu Vân hỏi.


Nhiệt độ trong quán trà sữa vừa phải, mặc quần áo như vậy rất khó chịu, nhưng cô chỉ tháo khẩu trang, không bỏ kính râm và mũ, lo bị người khác nhận ra.


Tào Duyên nói: “Bà Hướng vừa qua đời, Hướng tổng lại nằm viện, cảm xúc của cô bây giờ, hẳn là nên đau lòng, hoặc là có chút áy náy mới đúng, chứ không phải dáng vẻ tâm sự nặng nề như vậy.”


“Tập đoàn Hướng thị vướng phải tin tức bất lợi, có vài cổ đông thậm chí muốn bán cổ phần trong tay, tôi lo lắng cũng là bình thường.” Hướng Thu Vân nói.


Tào Duyên cười, “Có lẽ chuyện tình cảm, Hạ tổng không giỏi khoản này lắm, nhưng việc kinh doanh là điểm mạnh của anh ấy. Anh ấyquan tâm cô như vậy , không có chuyện sẽ để cô phải lo lắng mấy vấn đề này”


“Anh ấy. . . Rất quan tâm đến tôi?” Hướng Thu Vân hỏi.


Tào Duyên, “Đương nhiên. Anh ấy đã thuê tôi điều tra vụ tai nạn xe của hai năm trước, tôi mãi không tra ra được gì, thậm chí cảm thấy thật sự có khả năng cô muốn giết cô Giang. Nhưng Hạ tổng từ đầu đến cuối đều tin cô, nói cô chắc chắn bị vu oan.”


Nhân viên phục vụ đi tới, đặt trà sữa của hai người lên bàn.


Hướng Thu Vân hơi sững sờ, lòng rất phức tạp. Cô vô thức cầm lấy trà sữa, uống một ngụm, đầu lưỡi và miệng đều bị bỏng.


“Dùng đá không?” Tào Duyên hỏi.


Hướng Thu Vân buông trà sữa xuống, lắc đầu.


Tào Duyên nhìn sắc mặt của cô, cuối cùng đi đến chỗ tiếp tân, bảo phục vụ lấy một ít đá.


“Ngậm cái này vào miệng, sẽ dễ chịu hơn một chút.” Anh ta đưa chiếc cốc đựng đá cho cô.


Hướng Thu Vân nói cảm ơn, cầm một khối đá, ngậm vào miệng.


“Cô Hướng gặp phải chuyện gì, có liên quan tới Hạ tổng, mà không thể nói cho anh ấy biết?” Tào Duyên nhíu mày, nói: “Chắc không phải nghi ngờ Hạ tổng giấu phụ nữ ở bên ngoài, muốn tôi điều tra chuyện này đấy chứ?”


Cơ thể của anh ta thoáng nghiêng về phía trước, bốn phía nhìn nhau, nhẹ giọng nói: “Nói nhỏ cho cô biết, trước đó lúc tôi theo dõi cô Giang, nhìn thấy Hạ tổng. Có mấy lần cô Giang muốn quyến rũ Hạ tổng, đều không thành công.”


Đồng tử Hướng Thu Vân co lại, hàng mi run lên một cái.


Cô đứng dậy, vội vàng cầm túi của mình, “Xin lỗi anh Tào, tôi không sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK