Hướng Thu Vân sững sờ một hồi, sau đó cười cười, có chút tự tiếu phi tiếu, “Hóa ra là tội của ta…”
“Em cho rằng đây là tội lỗi sao?” Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn cô, trong mắt ẩn chứa một tia dịu dàng, “Nhưng anh không nghĩ như vậy.”
Anh mệt mỏi vì chiến đấu hàng ngày, và cô là một món quà từ thiên đường đưa đến.
Hướng Thu Vân khẽ mở môi nhìn anh, không rõ lúc này trong lòng cô là tư vị gì.
“Đừng nghĩ nhiều, có anh đây rồi.” Hạ Vũ Hào đưa tay xoa đầu cô, sau đó nhìn về phía trước, tập trung lái xe.
Hướng Thu Vân nhìn theo ánh mắt của anh nhìn về phía trước, vẫn là thành phố này, mọi người tấp nập, trên đường xe cộ qua lại náo nhiệt.
Tuy nhiên, dường như lại có điều gì đó khác lạ.
Hơn mười phút sau, Bentley dừng lại trước cửa Mộng Hương.
Có người nhận ra đây là xe của Hạ Vũ Hào liền nhìn sang đây.
Hướng Thu Vân xuống xe, nhìn đám người trước mặt Mộng Hương, trên lông mày và đuôi đều nhuộm lên một tia châm chọc, bất kể là vòng tròn nào, sẽ không bao giờ thiếu người xem náo nhiệt.
“Đi thôi.” Hạ Vũ Hào đi tới, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên.
Thời tiết có chút lạnh, nhưng tay của anh rất nóng, Hướng Thu Vân trong tiềm thức muốn hất đi, nhưng cô lại cúi đầu nhìn xuống rồi không nhúc nhích.
“Hạ tổng,” Mộng Hàm phong tình đi tới, “Giang phu nhân đến tìm anh, ba của anh cũng gọi điện thoại cho tôi. Tôi thật sự chịu hết nổi rồi.”
Cô nói một cách chua chát, nhưng vẫn luôn nở một nụ cười trên môi, trông không có vẻ gì là khó chịu cả.
Vừa nói, Mộng Hàm vừa quét mắt lên đôi môi hơi sưng của Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào, sau đó mơ hồ mỉm cười, đưa mắt nhìn Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân coi như không nhìn ra ý tứ của cô, chào hỏi, “Chị Hàm.”
“Ừm, đã lâu không gặp, sắc khí của cô càng ngày càng tốt, Hạ tổng dưỡng cô rất tốt.” Mộng Hàm đáy mắt hiện lên sóng nhẹ, đặc biệt nhấn mạnh từ “dưỡng”.
Hướng Thu Vân nói: “Không thể so với chị Hàm, mỗi ngày đều rất rạng rỡ.”
“…” Mộng Hàm cười tủm tỉm, nhướng mày nhìn Hạ Vũ Hào, “Hạ tổng, nếu không đi thì Giang phu nhân lại tới đây.”
Hạ Vũ Hào buông tay Hướng Thu Vân ra, từng chút bẻ ngón tay cô ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau, “Đi thôi.”
“Bên này!” Mộng Hàm cười tinh nghịch dẫn đường.
Hướng Thu Vân rất không quen đeo bám những người như thế này, hai tay bí mật thu lại.
“Giang Minh Thắng ở chỗ này, em còn muốn để hắn ta còn chút tâm tư hi vọng sao?” Hạ Vũ Hào nghiêng người, ghé vào lỗ tai cô nói.
Hơi thở của anh ta phun ra bên tai Hướng Thu Vân, cô khó chịu cong cổ, không nhúc nhích nữa.
Hai người tay trong tay vượt qua đám đông và đến phía trước của Mộng Hương.
Giang Minh Thắng vẫn quỳ ở đó, hình như là bởi vì quá lạnh, sắc mặt thật sự không được ưa nhìn, trên tay còn nắm đấm lại, nhìn rất chật vật.
Khi nhìn thấy Hướng Thu Vân đi tới, ánh mắt anh ta sáng lên, nhưng khi nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của cô và Hạ Vũ Hào, ánh sáng nhanh chóng biến mất.
“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao em lại chọn Hạ Vũ Hào, không phải tôi …” Giang Minh Thắng nở nụ cười giễu cợt, lông mày hiện lên vẻ phiền muộn.
Anh một mực bị Hân Yên lợi dụng, trước mặt Hướng Thu Vân nói bao nhiêu lời chế giễu, sao có thể ở bên cô chứ?
Hướng Thu Vân trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt lóe lên, cuối cùng nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác không trả lời.
“Vũ Hào, cháu sao bây giờ mới đến chỗ này?” mẹ Giang vội vàng bước tới, than thở: “Cháu mau giải tán đám người nhiều chuyện này, để bọn họ vây quanh Minh Thắng như vậy, nhìn không ra gì?!
Nghe vậy mọi người bàn tán nhiều hơn, một người to tiếng hơn hẳn, căn bản ai cũng nghe được, “Dáng dấp cũng không bằng bà Hạ, tính tình càng thua xa bà Hạ, cũng không biết là ông Hạ coi trọng bà ta cái gì, là mắt bị mù sao? ”
Hướng Thu Vân quay đầu liếc nhìn người nói, phát hiện người nói là anh trai cùng cha khác mẹ của Chung Khánh Hiên, Chung Thiệu Ninh, hiện tại Chung gia và Giang gia có chút mâu thuẫn làm ăn, chẳng trách người kia tính tình lại hung hăng như vậy.
“Ngươi đang nói ai?” mẹ Giang chỉ vào hắn, mặt đỏ bừng tức giận.
Chung Thiệu Ninh kỳ quái khịt mũi, “Ai đáp lại là tôi đang nói người đó. Lớn tuổi như vậy cũng không biết xấu hổ.”
“Chung Nhị Thiếu vẫn nên nói chuyện sạch sẽ một chút.” Giang Minh Thắng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chống tay đứng lên trên mặt đất.
Nhưng thời gian quỳ quá lâu, chân anh tê dại, loạng choạng rồi ngã sang một bên.
Hướng Thu Vân đi vài bước về phía Hạ Vũ Hào, lạnh lùng nhìn anh ngã xuống đất.
“Cô còn có chút nhân tính sao?” mẹ Giang vội vàng đi tới, đỡ Giang Minh Thắng trên mặt đất, chỉ vào Hướng Thu Vân mắng: “Minh Thắng cùng Hân Yên trước kia đối với cô tốt như vậy, thật sự là Đông Quách cứu sói! ”
Đông Quách cứu sói: là một truyện ngụ ngôn Trung Quốc, nói chung ám chỉ việc Thu Vân lấy oán trả ơn.
Hướng Thu Vân cười tủm tỉm, “Không hiểu Đông Quách cứu sói là có ý gì, bà đừng có dùng bừa bãi!”
Mẹ Giang thở hổn hển, bên cạnh lại bị Giang Minh Thắng mắng một tiếng, “Mẹ náo loạn đủ chưa? Là Giang gia chúng ta phải xin lỗi Hướng Thu Vân, không phải Hướng Thu Vân có nợ chúng ta!”
“Xin lỗi, trước đây là lỗi của tôi!” Anh quay sang Hướng Thu Vân rồi lại quỳ trên mặt đất một cái.
Có một tiếng la ó nhỏ trong đám đông, và có một tiếng cười yếu ớt.
Giang Minh Thắng chưa bao giờ xấu hổ như vậy trước mặt mọi người, mặt nóng ran, cổ và tai cũng nóng bừng.
Hắn lúc này muốn đứng dậy rời đi, nhưng vẫn cố chập gượng, “Quỳ ở cửa Mộng Hương, đây là tôi nợ em … Thực xin lỗi!”
Hướng Thu Vân nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Giang Minh Thắng bây giờ quỳ ở đây thực sự rất chật vật, nhưng cô cũng vì anh mà chật vật, thậm chí còn chật vật hơn thế này.
Đồng tình?
Hắn đã bị lừa dối bởi cô em gái gian xảo của mình nên đáng được thông cảm, nhưng cô không thể thông cảm cho anh!
“Hiếm có Giang gia còn có được Giang thiếu gia biết sai lầm mà sửa sai, chẳng qua là anh nên đứng dậy.” Hạ Vũ Hào vươn tay đỡ hắn, thở dài nói: “Nếu như anh lại quỳ xuống như thế này, dì Lâm nhất định sẽ gọi điện cho ba tôi, đến lúc đó, tôi lại bị mắng, mẹ tôi và bố tôi lại cãi nhau.”
Có một trận thổn thức trong đám đông.
Giang Minh Thắng không quỳ cũng không đứng, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẻ mặt khó coi đứng lên, “Hướng Thu Vân, thực có lỗi với em, sau này anh sẽ trả lại cho em!”
“Không cần.” Hướng Thu Vân lành lạnh nói: “Anh làm theo đã nói lúc trước, tránh xa tôi ra. Nơi nào có tôi, anh tự động rời đi là tốt.”
Giang Minh Thắng mở miệng, trong mắt tràn đầy chua xót.
“Thật không hiểu, cô ta đã đối xử với con như vậy, con tại sao còn không tỉnh