Kim tởm, đáng ghét, nhưng cũng giống như cỏ dại, không thể tiêu diệt hết.
“Tình cảm vợ chồng trẻ tốt thật.”
“Hiện tại người trẻ tuổi thích nói thẳng ra, không như chúng ta hồi trước.”
“Tôi thật sự ghen tỵ với người tuổi trẻ, nhìn mà có sức sống.”
Hướng Thu Vân nhìn ba người họ nói chuyện cùng Hạ Vũ Hào, sau đó lại gần hỏi xem họ đang nói gì.
Ông Bùi là người đầu tiên không nhịn được nói: “Vũ Hào à, lần trước A Tung dẫn người đi gây chuyện với cậu, tôi cũng vừa mới biết. Ở đây, tôi thay mặt nó nói lời xin lỗi. Thật may mắn là cậu và Hướng tiểu thư đều không sao, bằng không trong lòng tôi nhất định cảm thấy có lỗi.”
Ông trịnh trọng cúi đầu chín mươi độ, nhìn qua thái độ có vẻ rất chân thành.
Hạ Vũ Hào sắc mặt lạnh lùng nhìn ông: “Tôi đã nhận được lời xin lỗi của ông, nhưng tôi không nhận, có vấn đề gì không?”
Ông Bùi sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhếch mép cười: “Tôi nói xin lỗi là chuyện nên làm, còn cậu tha thứ hay không, đương nhiên có thể tự mình lựa chọn.”
“Cảm ơn Bùi tổng đa thông cảm, nếu như Bùi Thiếu có thể hiểu chuyện bằng một nửa của ông thì ngày hôm đó anh ta cũng không bị gãy tay.” Hạ Vũ Hào dường như không nhìn thấy được sự xấu hổ của ông, vẫn nói ra cũ như, không nể mặt mũi.
Ông Bùi khó có thể duy trì được nụ cười trên mặt, liền nháy mắt với ông Chung một cái.
Ông Chung nhận ra thì gật đầu, nói: “Hôm đó Thiệu Ninh cũng đến đó, nếu như Hạ tổng và Hướng tiểu thư bị làm phiền, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”
“Những chuyện này cũng không hoàn toàn là do nó. Chủ yếu bởi vì lúc ấy Hạ tổng đứng sau song sắt (nhà tù) vì thí nghiệm trên người, mẹ Thiệu Ninh đã nói: cho dù không cần Chung gia, cũng phải giúp được Hạ tổng, Thiệu Ninh có chút đố kị việc mẹ cậu ta đối xử tốt với cậu như vậy, nên mới tìm tới tận cửa.”