‘Hướng Thu Vân’ nhìn hai người ngồi xe rời đi, lại cúi đầu nhìn vết thương trên người mình, vô cùng buồn bực.
Bỗng muốn yêu đương quá đi.
Bệnh viện.
Mấy viên đạn kia không làm tổn thương tổn vị trí quan trọng, sau khi lấy ra, cũng không có chuyện gì. Nhưng vết thương trên đầu Hạ Vũ Hào được khám kỹ càng, là não bị chấn động nhẹ, cần nhập viện điều trị một thời gian.
Sau chuyện này, Hướng Quân không còn chút ý kiến nào với Hạ Vũ Hào.
Trước kia anh không hài lòng Hạ Vũ Hào, chủ yếu vì Hạ Vũ Hào từng đối xử lạnh lùng với em gái anh, không tốt chút nào.
Nhưng bây giờ ư. . . Anh cũng không thể bảo đảm rằng vì em gái anh đã làm được nhiều hơn với cậu em rể này!
Nhưng có một điều anh vẫn thấy khó hiểu, “Trên người cậu bị đạn là tổn thương, tôi có thể hiểu được, nhưng não bị chấn động là thế nào? Trên đường bị ngã à?”
“Không cẩn thận bị ngã thôi.” Hạ Vũ Hào bâng quơ nói.
Nhưng anh vừa dứt lời, cậu hai anh bước vào cùng người đóng giả Hướng Thu Vân. Vết thương trên người anh chàng đã được xử lý, trên mặt dán một băng cá nhân, “Không cẩn thận bị ngã ở đâu á? Do cậu ta tưởng tôi là cô Hướng thật, thấy đạn bắn tới, muốn thay tôi đỡ đạn, kết quả bị tôi đá văng, ngã trên đất!”
Nghe vậy, Hướng Thu Vân khẽ mở miệng nhìn Hạ Vũ Hào, khóe mắt hơi chua xót, “Anh. . . sao anh ngốc thế?”
Anh không muốn cô xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cô có thể nhìn anh xảy ra chuyện được ư?
Triệu Phương Loan không biết có chuyện này, nghe vậy cả người liền toát mồ hôi lạnh.
‘Hướng Thu Vân’ tới không phải để ăn cẩu lương, nhịn không được cắt ngang: “Cô Hướng, cô nghĩ đi! Một tên đàn ông như tôi còn bị Hạ tổng nhìn thành cô, chắc chắn cậu ta không yêu cô đâu!”
Hạ Vũ Hào nhíu mày, nói với Hướng Thu Vân: “Trước đó đã cảm thấy hơi lạ, nhưng thời gian cấp bách, không kịp xem xét anh ta là thật hay giả.”
Vẻ mặt anh như thường, nhưng giọng nói lại hơi gấp gáp so với lúc bình thường.
“Đã không thể chắc chắn anh ta là em, vì sao còn thay anh ta đỡ đạn?” May là anh không sao, nếu anh thật sự xảy ra chuyện, cô không biết nên làm gì!
Hạ Vũ Hào còn chưa mở miệng, ‘Hướng Thu Vân’ lớn tiếng nói: “Nói không chừng cậu ta vừa gặp đã yêu tôi ấy chứ!”
Thiên tài kinh doanh gì chứ, cũng vì dưới tình thế cấp bách anh ta đạp một cú, kết quả anh ta bị đạp lại hai cú!
Nếu sau này họ còn gặp lại, phải cho tên nhóc này một bài học mới được!
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta, chỉ nắm lấy tay Hướng Thu Vân: “Dù anh ta chỉ có một phần trăm khả năng là em, em cũng sẽ làm vậy. Hướng Thu Vân, mất em, anh không chịu được.”
Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt không hề chớp.
Trái tim Hướng Thu Vân đập dữ dội, vừa đau vừa xót, không rõ cảm giác.